Chương 17 (1)
Hứa Phong sáng ngày hôm đó đi ra ngoài rất sớm. Y vì muốn cho Chu Diễn một niềm vui bất ngờ, nên không nói về việc xiêm y cho Chu Diễn, chỉ nói cả một ngày đều ở trong nhà, thừa dịp khí trời tốt quét dọn một chút.
Kết quả, thế nhưng y lại gặp một cái “kinh hỉ” ngoài ý muốn.
Thời điểm Hứa Phong như hồn phi phách tán về đến nhà, đã qua một buổi trưa. Cả người y đều dính đầy bùn đất, quần áo trên người đều ướt nhẹp, bộ dáng chật vật đến cực điểm. Nhưng y lại không vội vã thay đi, chỉ đứng ở trong căn phòng vừa quen thuộc lại xa lạ trong chốc lát, sau đó xoay người đi Mộ Dung phủ.
Y ở Mộ Dung phủ ngây ngốc hơn nửa canh giờ, mà thời điểm lúc y ra về sắc mặt còn kém hơn lúc trước, đôi môi đều trở nêntrắng bệch. Thế nhưng trong lòng y lại rất tỉnh táo, thừa dịp người kia còn chưa trở về, cấp tốc thay ra bộ quần áo đã dính đầy bùn đất, tìm một chỗ giấu đi, sau đó lại quét tước trong phòng một chút, xoá đi dấu vết cho thấy mình đã từng xuất môn.
Hứa Phong làm xong tất cả những thứ này, cảm thấy như cùng người ác chiến một hồi, khí lực toàn thân đều đã dùng hết, ngã đầu xuống giường. Bây giờ thời tiết đã sang đầu hạ, khí trời khá nóng, y lại kéo chăn đắp trên người, chỉ cảm thấy toàn thân khắp nơi đều là hàn khí, trốn trong chăn run rẩy một trận.
Rất nhiều ý nghĩ dồn dập ập đến.
Y lại tình nguyện cái gì cũng không muốn nghĩ, cứ như vậy ngủ say, không cần tiếp tục tỉnh lại.
Thời điểm Chu Diễn trở về trước trời tối , Hứa Phong đã phát bệnh, trán nóng đến doạ người.
Chu Diễn nắm tay y kêu vài tiếng: “Phong đệ.”
Hứa Phong hai mắt nhắm nghiền, trong miệng đứt quãng nói sảng vài tiếng, rõ ràng là thần trí mơ hồ.
Chu Diễn thấy bệnh tình của y không ổn, gọi người đi tìm đại phu. Thuộc hạ của hắn làm việc nhanh gọn, chỉ qua một đêm, mấy đại phu có chút danh tiếng đều tập hợp tại trong phòng. Thế nhưng Chu Diễn lại không hài lòng, nếu không phải Lâm An thành cách quá xa, hắn hận không thể đem Từ thần y bắt tớu chữa bệnh cho Hứa Phong ngay lập tức.
Cũng may Hứa Phong bệnh tình không nặng, mấy cái đại phu chẩn mạch xong, đều nhất trí nói hàn khí nhập cơ thể, chỉ bị nhiễm phong hàn mà thôi. Hứa Phong vốn là người luyện võ, thân thể so với người thường cường tráng hơn nhiều, một chút bệnh vặt này ảnh hưởng không nhiều, các đại phu bàn bạc qua, quyết định kê cho y một phương thuốc. Chu Diễn gọi người sắc thuốc, sau đó tự mình uy Hứa Phong uống hết, đến nửa đêm lại kiểm tra trán của y, quả nhiên không còn nóng bỏng tay giống như lúc trước, bất quá hắn một chút cũng không dám buông lỏng, cả một đêm vẫn luôn trong coi ở bên giường.
Đêm đó Hứa Phong ngủ không an ổn lắm, trong mộng nói mớ không ngừng, Chu Diễn cách gần như vậy, cũng không nghe rõ y đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe thấy y gọi một tiếng “Ca ca”. Một hồi sau, Hứa Phong lại bỗng nhiên cất cao âm điệu, hét lớn: “Chu đại ca!”
Âm thanh thê thảm lại bất lực.
Chu Diễn trong lòng nhảy dựng lên, thấy Hứa Phong một đầu đầy mồ hôi, mồ hôi tại khoé mắt y chảy xuông, dưới ánh trăng mờ ảo, lại giống như giọt lệ chảy xuống
Chu Diễn nhìn đến ngơ ngác, không khỏi kêu lên: “Phong đệ.”
Ngừng một chút, lại nhẹ giọng, nói: “Đệ đệ…”
Thế nhưng Hứa Phong từ đầu đến cuối đều không tỉnh lại.
Chu Diễn liền thở dài, nhẹ nhàng vươn tay lau đi mồ hôi trên trán y.
Bệnh của Hứa Phong đến nhanh mà đi cũng nhanh, đến hôm sau đã tốt hơn một chút. Chỉ là lúc y vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, mỗi cử chỉ đều hết sức kì quái, có khi ôm Chu Diễn đến không chịu buông tay, mỗi lần đều luôn miệng gọi Chu đại ca, có khi lại đối với hắn vừa đá vừa cắn, kẻu hắn cút đi cổ họng cũng khàn khàn.
Chu Diễn chỉ coi Hứa Phong bị bệnh đến hồ đồ, cũng không để ý quá nhiều, chỉ lo toàn tâm toàn ý mà chăm sóc y. Cứ như vậy qua hai ba ngày, bệnh tình của Hứa Phong cuối cùng cũng tốt lên. Y mấy ngày nay chỉ uống chút cháo loãng cùng với thuốc, thời điểm mới tỉnh lại, thân thể vẫn có chút suy yếu, nhìn chằm chằm Chu Diễn một hồi lâu, rốt cuộc mới nhân ra là hắn, dùng giọng hơi khàn khàn nói: “Chu đại ca.”
Chu Diễn cười cười, dìu y ngồi dậy, sau đó bưng chén cháo còn nóng hổi đến đút y ăn.
Hứa Phong trừng muỗng cháo đưa đến nửa ngày, cơ thể hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh y liền khắc chế lại, há miệng nuốt xuống ngụm cháo ấm nóng.
Chu Diễn một mặt đút y ăn, một mặt hỏi: “Thân thể khá hơn chút nào không?”
Hứa Phong phản ứng hơi chậm một chút, từ từ nói: “Ân, tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên đổ bệnh ?”
Hứa Phong suy tư một hồi, nói: “Buổi sáng hôm đó cảm thấy đầu đau một chút, sợ là ban đêm hàn khí nhập thể.”
“Sau này nhớ cẩn thận hơn.”
Tuy là mùa hạ, Chu Diễn vẫn kiên quyết nhét y vào trong chăn, lại thấy một chòm tóc rơi ở bên má y, liền đưa tay đến gần, thay y sửa sang lại tóc tai.
Hứa Phong nhắm mắt lại, cật lực khống chế biểu tình trên mặt, nghe thấy Chu Diễn hỏi: Mấy ngày nay ban đêm ngươi luôn nói nói mớ, là gặp ác mộng sao?”
Hứa Phong mở hai mắt ra, con ngươi chậm rãi đảo qua, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên mặt Chu Diễn, từng chữ nói: “Không có. Ta cái gì cũng không mơ thấy.”
Thứ đáng sợ ác mộng, đó chính là… Bây giờ y đang ở hiện thực này.
Hứa Phong ngày đó vô tình biết được thân phận của Chu Diễn, sau đó lại gặp mưa to, khi trở lại liền bị bệnh một hồi. Mà bệnh của y chẳng hề nặng như vẻ bề ngoài, mấy ngày nay y mặc dù có bệnh trong người, đầu óc lại so với bất kì lúc nào cũng đều thanh tỉnh hơn, cố ý làm bộ dạng thần trí không rõ, bất quá chỉ vì lừa gạt Chu Diễn mà thôi.
Ngày ấy y cả người đầy bùn ô uế đi về, trong lòng đều nghĩ đến muốn cùng người kia đồng quy vô tận. Sau đó đi một chuyến tới Mộ Dung phủ, rồi dồn nén ý nghĩ kia xuống. Y biết bản lĩnh của mình không ăn thua, dù có đánh cược mạng sống thì chưa chắc sẽ gây ra tổn thương cho người kia, còn không bằng giả bộ như cái gì cũng không biết, sau đó tìm cơ hồi báo thù.
Hứa Phong từ trước đến nay tính tình thẳng thắng, cũng không am hiểu che dấu tâm tình, nếu muốn qua mắt người kia, sợ là ngay lập tức sẽ bị phát hiện ngay, cho nên y làm bộ bệnh đến lợi hại, dựa vào việc sinh bệnh, cho dù có làm ra cử chỉ khác thường cũng không bị dễ dàng phát hiện.
Bây giờ xem ra, y quả nhiên qua được cửa ải này.
Nhưng Hứa Phong cũng không dám buông lỏng. Trong mấy ngày kế tiếp, y như đứng trên lớp băng mỏng, ban ngày cùng người kia ở chúng như bình thường, mỗi lúc đều lo lắng mình có lộ ra sơ hở nào không, ban đêm thì cùng người kia ngủ chung một giường, cả đêm dường như không thể ngủ được.
Cũng may Chu Diễn vội vàng mưu tính chuyện cứu người, mỗi ngày đều ra ngoài hai canh giờ, Hứa Phong mới thở được ra hơi.
Thời điểm y quay về, trong lồng vẫn vững vàng ôm chặt kiện xiêm y kia, sau đó đi đến Mộ Dung phủ một chuyến, thời điểm đi ra hai tay trống không. Qua mấy ngày sau, Mộ Dung phủ sai người đem một vật đến, Hứa Phong mở ra nhìn, quả nhiên là kiện xiêm y mà y yêu cầu làm cho Chu Diễn.
Xiêm y đã được người giặc sạch sẽ, vải trắng thuần túy thượng hạng, nhìn mới như lúc ban đầu.
Mà trong lòng Hứa Phòng nghĩ đến, dù sao cũng bất đồng so với trước đây.
Y nâng kiện xiêm y kia xem đi xem lại, một buổi chiều cứ như vậy trôi qua. Chu Diễn từ lúc y bệnh nặng tới nay, cũng không dám rời đi quá lâu, giải quyết xong việc liền trở về.
Hứa Phong nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bất thình lình từ bên cạnh bàn đứng lên, sau đó chậm chạp mà ngồi trở lại, lấy ngón tay vuốt lên vết nhăn quần áo.
Nêú đồ đã cố ý đem tới, y cũng không nên lãng phí.
Đợi đến thời điểm Chu Diễn đẩy cửa vào, Hứa Phong bên môi đã treo lên cười, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Chu đại ca.”
Chu Diễn đáp một tiếng, ánh mắt quét qua, rất nhanh liền phát hiện kiện xiêm y trong lồng ngực y.
Hứa Phong cười cười, đem xiêm y từng lên, ở trước mặt Chu Diễn khoe, nói: “Ta kêu thợ chiếu theo kích cỡ Chu đại ca làm ra, cũng không biết có hợp với ngươi không?”
Chu Diễn lập tức hiểu ý tứ của y. Trên mặt hắn tuy không có biểu tình gì, nhưng mắt hơu híp lại, đồng tử đen láy hiện ra một đạo ý cười.
Đây chính là biểu hiện hắn đang cao hứng.
Lúc trước cơn mưa, Hứa Phong cũng tưởng tượng mấy lần tình cảnh này, trong lòng không biết có bao nhiêu vui sướng. Mà bây giờ, y lại chỉ có thể cưỡng bách chính mình nở nụ cười.
Chu Diễn nhận lấy kiện xiêm y, hỏi: “Cho ta ?”
“Ừm.”
“Lúc nào làm ?”
“Là trước lúc ta sinh bệnh. Ngày đó cùng Mộ Dung công tử đi ngang qua một cửa hàng tơ lụa nhìn thấy tấm vải rất đẹp, cảm thấy vô cùng xứng với Chu đại ca, liền trực tiếp mua. Thợ may phí hết công phu bao nhiêu ngày mới làm được , ta hôm nay mới đi lấy.”
Lời nói này Hứa Phong luyện qua rất nhiều lần, tự nhận là không hề có sơ hở, Chu Diễn lại nói: “Khó trách ngươi mấy ngày nay luôn là một bộ dạng tâm thần không yên, nguyên lai là nghĩ đến chuyện này.”
Hứa Phong âm thầm hoảng sợ. Y tự cho là ẩn giấu rất tốt, không nghĩ tới vẫn bị Chu Diễn nhìn thấu, cũng may hiện tại có sẵn cái cớ, y theo thời thế nói: “Chu đại ca nhanh mặc thử xem sao.”
Chu Diễn liền vào trong phòng mặc vào.
Trong lòng bọn họ vẫn rõ ràng, Chu Diễn không muốn quá mức thân cận cùng Hứa Phong, dù là chuyện thay quần áo cũng đều tránh y. Lúc trước Hứa Phong đoán không ra là tại sao, sau đó biết rõ thân phận của người nọ, tự nhiên cái gì đều hiểu. Người kia… Người kia mắt cao hơn đầu, từ trước đến giờ tất cả đều không lọt vào mắt hắn, các loại nhu tình mật ý lúc trước, bất quá cũng chỉ vì y còn giá trị lợi dụng, nên qua loa y một chút mà thôi.
Buồn cười chính là y thật sự động chân tâm.
Đang nghĩ ngợi, Chu Diễn đã đẩy cửa phòng đi ra. Lúc này mặt trời đã chiều ngã về tây, vầng hào quang đầy trời rọi vào cửa sổ, chiếu trên người Chu Diễn.
Hứa Phong nhìn một thân bạch y nhẹ nhàng, nhìn đến ngẩn người.
Chu Diễn mi phong khẽ chớp, hỏi y nói: “Đẹp mắt không?”
“Nhìn rất đẹp.”
Hứa Phong cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ. Tay phải của y giấu ở trong tay áo, móng tay bấm chặt vào da thịt, mới có thể kìm được hốc mắt ướt át, cười nói: “Cõi đời này, không ai có thể bằng Chu đại ca của ta.”
Nói ra câu này, y quả thực cũng không phân rõ chính mình đang thật tâm hay là giả dối.
Chu Diễn ngược lại hết sức hài lòng với lời khen, biểu tình trên mặt xem nó là chuyện đương nhiên, cầm tay Hứa Phong nói: “Buổi tối ăn gì?”
Hứa Phong biết đến màn diễn này vẫn phải tiếp tục, kiên cường chống đỡ nở nụ cười, nói: “Đều là món Chu đại ca yêu thích.”
Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: “Hiếm thấy hôm nay cao hứng, không bằng chúng ta khai một vò rượu uống đi?”
Lúc trước Hứa Phong la hét nói muốn uống rượu, cuối cùng chỉ lấy rượu dùng để nấu ăn uống, Chu Diễn liền mua mấy vò rượu dự trữ. Lúc này nghe Hứa Phong nhắc đến, hắn liền khai một vò rượu, rót cho mỗi người một chén.
Đồ ăn đã được nấu xong, Hứa Phong dọn ra cả một bàn đồ ăn. Tay y không sai biệt lắm, mỗi món đều toả ra hương thơm ngào ngạt, thế nhưng y lại chưa muốn động đũa, chỉ lo chú ý nhìn chén rượu của Chu Diễn, chén kia cạn sạch, y liền ngay lập tức rót đầy, dốc hết sức rót rượu cho Chu Diễn uống.
Chu Diễn giả vờ như không biết, uống một chén rồi lại một chén, rượu quá tam tuần, thì bỗng cười liếc nhìn Hứa Phong một cái , nói: “Phong đệ đây là định chuốc say ta sao?”
Hứa Phong sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh, gượng cười nói: “Chu đại ca tửu lượng tốt như vậy, ta muốn nhìn xem ngươi có thể say hay không.”
Chu Diễn cười nhạt một chút, sau đó lại tiếp tục uống rượu.
Hứa Phong vì phòng hắn nghi ngờ, cũng bồi hắn uống mấy chén. Tửu lượng của y vốn ba chén đã gục, thế nhưng trong lòng lúc đó đang có nhiều tâm sự, uống mấy chén vẫn chưa say, ngược lại Chu Diễn uống râts nhiều rượu, một lúc sau đầu đột nhiên gục xuống bàn.
Hứa Phong lấy làm kinh hãi, thoáng chốc quên mất cái gì đó, nhào tới nói: “Chu đại ca!”
Chu Diễn gục trên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Phong, trong mắt hắn có chút men say mơ hồ, hướng y nháy mắt một cái, nói: “Phong đệ, ngươi tới gần đây một chút.”
Hứa Phong giống như bị quỷ thần ghé qua hỏi thăm.
Chu Diễn ngồi dậy, vươn tay kéo một cái, đem y ôm vào trong lòng.
Hứa Phong nhất thời cứng người lại, muốn tiến không được lui cũng không xong, không thể làm gì khác đành mặc hắn ôm như thế.
Chu Diễn nắm chặt hai tay, đôi môi nhẹ nhàng sát qua tai y, tựa như than thở gọi: “Phong đệ…”
Hứa Phong không khỏi hỏi: “Chu đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Chu Diễn trầm thấp cười, nói: “Ngươi không phải muốn nhìn ta say sao ? Ta đương nhiên phải say cho ngươi xem.”
Trái tim Hứa Phong nhốn nháo nhảy lên, cũng không biết hắn say thật hay giả, một bên gò má như bị thiêu đốt nóng lên, trong lòng ngực hắn giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, ” Chu Diễn hơi thở mang theo mùi rượu nồng đậm, vững vàng chế trụ hai tay của y, nói, “Cho ta nhìn ngươi môt chút.”
Miệng hắn thì nói muốn nhìn, thế nhưng tay lại xoa mặt Hứa Phong, bắt đầu từ khoé mắt, sau đó ngón tay dần tìm tòi trở xuống, cuối cùng dừng trên môi y.
Hứa Phong nín thở, cho là Chu Diễn muốn hôn lên.
Thế nhưng Chu Diễn chỉ lấy tay chạm lên môi y, ngưng mắt nhìn Hứa Phong, ánh mắt tràn ngập ôn nhu, dù lòng sắt đá đến đâu cũng phải động tâm. Tiếp đó hắn thu tay về, hôn lên tay đã chạm lên môi Hứa Phong.
So với hôn môi càng khiến người ta đỏ mặt hơn.
Hứa Phong mở mắt ra, nói: “Chu đại ca nếu say rồi, vẫn nên quay trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Chu Diễn vẫn cứ nhìn y, nói: “Phong đệ, ngươi dìu ta đi vào.”
Hứa Phong mặc dù có chút không tình nguyện, cũng đành đưa tay đỡ hắn, đem người dìu vào trong phòng. Y thấy Chu Diễn có vẻ như sau thật rồi, vì lo lắng hắn say rượu làm bừa, đang nghĩ ngợi phải như thế nào qua một đêm, đến khi nhìn đến bên giường, đã thấy Chu Diễn hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bằng phẳng, dựa trên vai y ngủ.
Hứa Phong thở phào nhẹ nhõm, bận rộn đem người đặt trên giường, mình thì ngồi xuống ở trên giường.
Bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, cũng tương tự như đêm Trung Thu hôm đó. Đêm đó… Người kia uống rượu say đến gõ cửa phòng y, Hứa Phong thiếu chút nữa đã đem chân nến đâm chết hắn. Lúc đó y cũng không biết người kia có phải giả say hay không, hiện tại mới biết được, từ lúc y bắt đầu trốn chạy khỏi Cực Nhạc cung, tất cả đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Võ công của y bình thường, tướng mạo cũng phổ thông, tự biết bản thân y cũng không có gì đáng giá, chỉ có một điều đặc biệt, chính là y đã từng cứu Mộ Dung Phi. Sau đó lúc y dự định ở trấn nhỏ định cư, Chu Diễn lại đề nghị y đến Lâm An tìm thần y trị tay, kết quả là ở nửa đường lại gặp Mộ Dung Phi. Tất cả mọi thứ đều trùng hợp, ngược lại càng giống như có người sắp đặt sẵn. Nếu bắt đi tân nương thất sự là người Cực Nhạc cung, trận đại chiến dưới đáy giếng ngày đó cũng có thể chỉ là diễn, thậm chí ngay cả Từ thần y kia cũng là giả. Cái gì cổ trùng trị thương, cái gì cổ trùng cái cái gì hùng cổ trùng, e rằng những lời này cũng đều là bịa đặt.
Là y quá ngu, càng hơn thế chính là lại thật sự tin sẽ có người vì y mà đánh cược tánh mạng.
Hứa Phong cắn răng, quay đầu nhìn về phía người nằm trên giường.
Người này vẫn mang khuôn mắt mà y luôn quý mến. Hứa Phong còn tưởng hắn mang một lớp mặt nạ da người, sau đó nhìn lại tỉ mỉ, cũng không thấy vết tích của mặt nạ, có thể hắn dùng đến dịch dung dược.
Nếu như không có cơn mưa kia, nếu như Chu đại ca chỉ là Chu đại ca của y…
Hứa Phong trong lòng hỗn loạn, không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Trong tay y nếu có một cây chủy thủ, tức khắc liền có thể lấy mạng người kia, nhưng y lại không hề làm gì, chỉ là ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn dung nhan người ngủ say trên giường.
Thời điểm nửa đêm cây nến trên bàn, “Xì” một tiếng tắt đi.
Trong phòng đen kịt một màu. Hứa Phong rõ ràng cái gì cũng không thấy, nhưng vẫn duy trì tư thế nguyên bản , lặng yên nhìn về một hướng.
Đêm đó trải qua thực nhanh.
Trong lúc vô tình, chân trời đã lấp loé tia sáng trắng mờ.
Gian phòng của bọn họ sát ở một con phố, Hứa Phong có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mở cửa, tiếng nói chuyện, tiếng thái rau, sau đó từ xa nghe được tiếng vó ngựa đang đi thẳng về phía này.
Hứa Phong biết người tới là ai.
Hôm qua thời điểm nhìn thấy kiện xiêm y kia, y liền biết, Mộ Dung gia đã bày ra thiên la địa võng, chỉ còn chờ… Y đem người kia lừa vào vào tròng.
Tiếng vó ngựa kia ở ngoài cửa dừng lại, rất nhanh liền vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Phong lấy lại bình tĩnh, dự định đứng dậy đi ra mở cửa. Không ngờ y ở bên giường ngồi một đêm, chân đã muốn tê rần, thời điểm đứng lên chân liền mềm nhũn, lại lần nữa ngã về trên giường. Lần này y ngã vào trên người Chu Diễn, người đang ngủ say nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.
Vì mới vừa tỉnh lại, ánh mắt của hắn không thanh minh giống bình thường, trái lại như có một tầng sương bao bọc trong ánh mắt, chuyên chú nhìn Hứa Phong.
Hứa Phong cách hắn rất gần, chỉ cần ngửa đầu liền có thể hôn lên môi của hắn. Trong khoảnh khắc như thế, y quả thực quên mất chính mình đang ở nơi nào, kìm lòng không đặng ngẩng đầu lên ——
“Oành oành oành!”
Tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên làm y giật mình tỉnh lại, Hứa Phong chống hai tay lên giường, bất thình lình ngồi dậy, nói: “Chu đại ca tỉnh rồi?”
Chu Diễn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, âm thanh như say rượu có chút khàn khàn.
Hứa Phong không dám cùng hắn đối diện, dời đi tầm nhìn nói: “Ta đi ra mở cửa trước.”
Dứt lời liền quay người đi ra khỏi phòng.
Y đi quá mau, thời điểm ra đến cửa thiếu chút nữa té lộn nhào trên đất, chờ y mở cửa phòng nhìn, đứng ngoài cửa quả nhiên là Mộ Dung Phi.
Mộ Dung Phi sớm quen thuộc với Hứa Phong, sớm coi y như người nhà mình, vừa đi vào vừa nói: “Tại sao lâu như thế mới mở cửa?”
Hắn nói xong quét mắt liếc nhìn Hứa Phong một cái, nghi ngờ nói: “Hứa huynh ngươi là… Mới vừa thức dậy?”
Hứa Phong lúc này mới nhớ tới chính mình đã một đêm không ngủ, y phục trên người cũng chưa đổi qua, bộ dáng nhing khá chật vật, cười khổ nói: “Là Mộ Dung công tử đến quá sớm.”
“Ta một lát phải đi làm một số chuyện, tiện đường ghé thăm ngươi một chút.”
“Chẳng trách Mộ Dung công tử lạu cưỡi ngựa đến đây.”
Hứa Phong bắt chuyện với Mộ Dung Phi sau đó vào nhà ngồi xuống, chính mình thì rửa mặt một phen, tiếp đó liền vào nhà bếp làm canh giải rượu cho Chu Diễn. Mộ Dung Phi thấy y bận rộn, cũng đi theo vào nhà bếp, ở bên cạnh đi tới đi lui, nói: “Ngươi không hỏi ta muốn đi làm chuyện gì sao?”
Hứa Phong hơi mỉm cười nói: “Chuyện mà Mộ Dung công tử muốn làm, tất nhiên là chuyện lớn.”
Mộ Dung Phi thấy y không hỏi, chính mình lại nhịn không nổi, đành phải chủ động nói ra, nhẹ giọng lại nói: “Ta từ chỗ cha ta hỏi thăm được, Cực Nhạc cung cung chủ… Cũng đã đến Tô Châu thành.”
Hứa Phong giả vờ kinh ngạc, nói: “Thật chứ?”
Kỳ thực việc này chính y tiết lộ cho Mộ Dung Thận. Ngày đó y tâm loạn như ma, nghĩ đến chính mình cũng chỉ có một người bạn là Mộ Dung Phi, liền đi đến Mộ Dung phủ tìm hắn thương lượng, không nghĩ tới lại gặp Mộ Dung Thận. Cũng chính vì vậy, mới có một phen bố trí như bây giờ. Nếu như đổi thành Mộ Dung Phi, mới không thèm quản âm mưu âm đồ gì, liền trực tiếp cầm kiếm tìm đến cửa.
Mộ Dung Thận biết rõ tính tình đứa con nhà mình, cho nên đến lúc này Mộ Dung Phi cũng chưa hề biết gì.
“Cha ta nếu đã nói như vậy, đương nhiên sẽ không phải là giả.” Mộ Dung Phi đạo, “Hứa huynh, ngươi ngày đó ở trên quan đạo cứu ta, có thể từng gặp qua Cực Nhạc cung cung chủ đi ?”
“Không có. Ta… Chỉ cùng mấy vị đường chủ của hắn tiếp mấy chiêu.”
“Vậy ngươi lúc này chắc chắn sẽ có cơ hội thấy.”
“Làm sao… ?”
“Cha ta suy nghĩ một kế dụ địch, dự định đem người của Cực Nhạc cung một lưới bắt hết.”
Mộ Dung Phi nói xong, đối với Hứa Phong thì thầm vài câu.
Nguyên lai Mộ Dung phủ đưa nội ứng vào bên trong Cực Nhạc cung, Mộ Dung Thận đã gặp người đó, dự định mượn tay hắn truyền tin tức giả, dụ cung chủ Cực Nhạc cung tới cứu người.
Hứa Phong nghe xong nói: “Tuy là kế hay, nhưng chỉ sợ người Cực Nhạc cung tương kế tựu kế, thật sự đem người cứu đi ra.”
“Cho nên nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cha ta kêu ta trước đem họ Sở kia đưa đi…”
“Mộ Dung công tử, ” Hứa Phong xen lời hắn, “Việc cơ mật như thế, không nên nói cho người ngoài như ta.”
Mộ Dung Phi cười nói: “Ngươi còn tính là người ngoài sao? Ngươi cùng ta có chung mối thù, ta còn không thể tin tưởng được ngươi ?”
Hứa Phong nghĩ thầm, chỉ sợ là tai vách mạch rừng.
Hết chương 17 (1)