Vi Huynh – Chương 24

Chương 24:

Ánh kiếm như điện.

Hứa Phong một kiếm vung ra, chính là đâm vào ngực người kia. Người kia không tránh không né, ngược lại còn dùng ngón tay bạch ngọc nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắc bén, đem mũi kiếm đâm càng sâu về phía trước.

Mảng lớn huyết sắc bắt đầu lan rộng ra ——

Hứa Phong mở hai mắt ra một chút. Mặt trời đã lên cao đỉnh, ánh nắng ngày xuân có chút hơi gay người, chiếu vào mắt y nhói đau một trận. Y nhìn một mảnh núi rừng yên tĩnh xung quanh, đoán rằng hôm nay sẽ không có một chút thu hoạch gì, liền từ trên cây nhảy xuống, nhặt lên mấy con thỏ hoang săn được lúc trước, trên bả vai vung lên một cái, nhấc theo cung tên xuống núi.

Nơi ở của Hứa Phong ở dưới chân núi, bên cạnh có mấy nhà của thợ săn khác, đều là láng giềng của y. Lúc y trở về, nhà sát vách của thợ săn họ Vương đã có cô con gái như thường lệ giặt quần áo trước cửa nhà, thấy y đang đi tới: “Hứa đại ca, ngươi trở về ?”

Hứa Phong đã ở đây nửa năm, cùng nàng cũng xem như có quen biết, gật gật đầu xem như là chào hỏi.

Vương cô nương xoa xoa hai tay, đứng lên nói: “Ngươi hôm nay hình như trở về trễ hơn bình thường?”

“Là ta không có bản lĩnh, không săn được thứ gì, cho nên bị trì hoãn một chút canh giờ.”

“Hứa đại ca cũng gọi là không có bản lĩnh ?” Vương cô nương nhìn thẳng y, mím môi cười nói, “Đám sơn tặc trên đỉnh núi phía trước kia, không phải là do ngươi thu thập chúng sao?”

Hứa Phong tự nhiên hiểu rõ ràng phân lượng của mình, nói: “Bất quá chỉ là mấy tên sơn tặc mà thôi, không có gì ghê gớm.”

Y vừa nói, một bên vừa nhấc chân bước vào trong sân nhà chính mình.

Vương cô nương kia cũng đi theo vào, nói: “Hứa đại ca, ta thấy y phục của người đã có mấy chỗ bạc màu, có cần ta giúp ngươi may vá một chút hay không?”

“Không cần, ta tự mình làm được.”

Vương cô nương khá là thất vọng, hướng trong phòng y nhìn ngó, cuối cùng ánh mắt rơi trên cánh cửa sổ, nói: “Đã trôi qua ba tháng, Hứa đại ca vẫn còn dán hoa văn trang trí trên song cửa sổ sao?”

Hứa Phong không có ngẩng đầu nhìn hoa văn trang trí trên song cửa sổ kia, chỉ buồn bực nói: “Ừm.”

“Hoa văn trang trí trên song cửa sổ đều đã phai màu, có muốn đổi cái khác hay không?”

Hứa Phong bước chân hơi ngưng lại, âm thanh nhất thời lạnh xuống, nói: “Không dám làm phiền Vương cô nương.”

Vương cô nương nghe y từ chối tâm ý của mình, trong lòng cũng không quá sảng khoái, liền bĩu môi, xoay người rời đi.

Hứa Phong biết mình có khả năng đắc tội người khác, nhưng cũng không để ở trong lòng, tự trở vào trong nhà, đem thỏ hoang săn được hôm nay xử lý.

Nhà này của y không lớn, nhưng quét tước cũng khá sạch sẽ, trên tường treo vài tấm da lông động vật, trên cánh cửa sổ phía nam, thì lại dán một bức hoa văn trang trí trên song cửa sổ. Hoa văn trang trí này dán trên song cửa sổ đã nhiều ngày, đã có chút phai màu, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hai cái đầu, thân mật dựa vào nhau.

Hứa Phong làm xong việc, dừng lại nghỉ ngơi, kinh ngạc nhìn hoa văn trang trí trên song cửa sổ kia xuất thần.

Ngày đó tại hội chùa, y cùng dòng người một đi thẳng về phía trước, chính bản thân y cũng không biết nên đi nơi nào. Sau đó bất tri bất giác, lại không ngờ trở về Tô Châu thành. Toà nhà trước kia y ở không có thay đổi gì, vẫn như ngày ấy, ngày mà y cùng Chu đại ca rời đi. Chỉ là đã lâu không có người ở, khắp nơi đều tích đầy tro bụi, Hứa Phong ở trong phòng đi một vòng, chẳng có gì đáng để mang đi, ngoài bức họa văn trang trí trên song cửa sổ.

Sau y đi một chuyến đến Kim Lăng, tự mình tham quan các nơi danh thắng, sau đó ở bên ngoài thành tìm một chỗ không xa dưới chân núi ở lại.

Vương cô nương đối với y có tâm tư, Hứa Phong cũng không phải là không phát hiện ra, nếu như không trải qua những chuyện trước kia, có một cô gái chân thành như vậy đối đãi với y, Hứa Phong tất nhiên sẽ không phụ lòng nàng, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể được.

Ở trong núi sống thật tốt quên đi thời gian.

Trải qua năm năm, mười năm, hoặc là lâu hơn thế nữa, chung quy có thể làm cho y quên đi một người.

Buổi chiều một cơn gió thổi đến, như là sắp mưa rồi. Hứa Phong sợ nước mưa làm hư hoa văn trang trí trên song cửa sổ, đi tới nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

Ngày hôm sau Vương thợ săn vào thành buôn bán, thời điểm trở về liền mang cho Hứa Phong một bao thư.

Hứa Phong không cần nhìn cũng biết là ai viết. Lần trước y trở về Tô Châu vừa vặn bắt gặp Mộ Dung Phi, Hứa Phong bị hắn dây dưa rất lâu, không thể làm gì khác đành phải đem chuyện mình muốn đi Kim Lăng nói ra, từ lúc đó hai người luôn viết thư lui tới.

Chữ viết của Mộ Dung Phi cùng tính tình của hắn giống nhau, nhìn như rồng bay phượng múa, bay nhảy bất kham, mỗi lần viết thư đều là một đại bài dài ngoằng, đông một cái búa tây một cây gậy, chuyện lớn việc nhỏ gì đều có thể kéo dài thêm vài câu.

Hứa Phong mở thư xem một chút đến, rất nhanh liền biết cha hắn mới kết giao với mấy bằng hữu, mẹ hắn làm thêm vài bộ quần áo mùa xuân mới, so với nha hoàn của hắn cùng với trong hộ viện cái nào tốt hơn. Thẳng đến khi nhìn thấy tin cuối cùng, đến cuối cùng Mộ Dung Phi cũng xem như viết được một cái chính sự.

Tháng ba ngày mười tám, lễ nghi cưới gả, nạp sính lễ, đặt minh.

Là Mộ Dung Phi muội muội gả cho Lâm gia thiên tử.

Mộ Dung Phi cũng chỉ có một muội muội ruột thịt như thế, từ nhỏ cùng Lâm gia nhị công tử đính hôn, vốn hai người đã nên thành hôn năm ngoái, nhưng chỉ vì bị chuyện Cực Nhạc cung cướp giật tân nương nháo đến lòng người bàng hoàng, hôn sự này cũng bị trì hoãn xuống.

Bây giờ trên giang hồ không có sóng gió gì, chuyện kết thân của Mộ Dung gia cùng Lâm gia cũng coi như một chuyện đại sự, nghe nói Lâm trang chủ đã bày lưu thủy yến tiệc kéo dài ba ngày , mời tiệc các lộ anh hùng hào kiệt. Lâm gia Lạc Phong trang cách Kim Lăng không xa, Mộ Dung Phi liền mời Hứa Phong cũng đi uống chén tiệc cưới, vào thời điểm đó hắn đưa hôn qua đến, hai người liền vừa vặn cùng nhau tụ hợp.

Hứa Phong nguyên bản nghĩ sẽ không đi, nhưng không chịu được việc Mộ Dung Phi viết một phong rồi một phong gửi đến , cuối cùng đành đáp lại. Mấy bôn quần áo y mặc thường ngày đều đã cũ, liền đi đến cửa tiệm may mua một bôn mới, lúc này mới thu thập một bao quần áo xuất môn.

Lâm trang chủ trọng nghĩa khinh tài, giao hữu khắp thiên hạ, Hứa Phong đi một đoạn đường này, gặp được vài nhóm giang hồ nhân sĩ, đều là đi đến uống rượu mừng. Mới chỉ là tháng ba ngày mười lăm, mà trang tử trên dưới đều đã treo đèn kết hoa, bố trí đến hoan hỉ.

Mộ Dung Phi mấy ngày nữa mới đến nơi, Hứa Phong cùng người của Lâm gia không hề có giao tình, đương nhiên cũng không tiện tới cửa quấy rầy, chỉ ở phụ cận ở trấn trên tìm kho hàng khách điếm nghỉ chân. Lữ khách giang hồ cũng cùng y ở trong khách điếm cũng không thiếu, đều không có giao thình gì với Lâm trang chủ , chỉ đến đây tham gia trò vui.

Hứa Phong lúc ăn cơm nghe bọn họ nói đến Lâm gia nhị công tử, nói hắn tướng mạo đường hoàng, võ công cũng rất cao, trong tầng lớp trẻ tuổi cũng xem như vượt trội hơn người, chỉ là so với huynh trưởng của hắn, chung quy vẫn kém hơn một chút. Nhắc tới Lâm gia đại công tử, không ít người đều bóp cổ tay than thở, mà cũng có người mắng hắn không biết xấu hổ, vì một nam nhân tự cam đoạ lạc, làm mất hết mặt mũi Lâm gia, người của hai bên bên nào cũng cho mình là đúng, kém điểm vì thế mà làm ầm ĩ lên.

Hứa Phong không muốn trêu chọc thị phi, ăn xong liền trở về phòng nghỉ ngơi. Bất quá trong lòng y cũng không nhịn được nghĩ, đệ đệ chính mình kết hôn, không biết Lâm Dục có thể sẽ trở về nhìn một cái hay không.

Nghĩ đến Lâm Dục, liền không thể tránh khỏi nghĩ đến một người khác.

Đã qua hơn nửa năm, thương tổn của hắn đã khỏi chưa?

Cũng không biết Từ thần y đã tùm được cách lấy ra cổ trùng hay chưa?

Trong nửa năm này, Hứa Phong tận lực khắc chế không nghĩ tới, cũng chỉ có tại thời điểm trời tối người người yên tĩnh như vậy, mới có thể bỏ mặc chính mình tưởng tượng nghĩ đến.

Ngày hôm sau Hứa Phong thức dậy sớm, vì nhàn rỗi vô sự, liền đi dạo quanh trấn một chút. Thôn trấn này nguyên bản không lớn lắm, lúc này lui tới đều là một ít người trên giang hồ, làm cho trấn có ít nhiều khí vị phồn hoa.

Hứa Phong đi vào một hiệu sách, ở bên trong quanh quẩn nửa ngày, kiếm mấy quyển chính mình thích đọc, thời điểm thanh toán bạc đi ra ngoài, liền có một phụ nhân tuổi còn trẻ đi tới, kéo lấy cánh tay y hỏi: “Ngươi có nhìn thấy con trai của ta không? Có nhìn thấy A Bảo nhà ta hay không?”

Nàng mặc một thân quần áo làm bằng vải thô, hai mắt đỏ lên, khắp khuôn mặt đều là vẻ lo lắng.

Hứa Phong không biết A Bảo này là ai, không thể làm gì khác đành lắc đầu nói: “Chưa từng thấy.”

Nữ tử kia liền buông ra tay y ra, ngay sau đó liền đi tóm lấy cánh tay của một người khác, vẫn cứ hỏi câu như thế: “Ngươi có nhìn thấy A Bảo nhà ta hay không ?”

Hứa Phong nghe thấy bên cạnh có người nói: “Đây không phải là chị dâu của Hà gia sao? Làm sao lại có dáng vẻ ấy?”

“Nghe nói hai ngày trước mất hài tử, tới lúc này gấp rút đi tìm khắp nơi.”

“Ồ? Ta nghe nói trên trấn kế bên cũng có người không thấy hài tử…”

Hứa Phong cũng là thuở nhỏ cùng người thân thất tán, nghe lời này, không khỏi nhìn nhiều mấy lần. Y thấy nữ tử kia một mình hỏi thăm khắp nơi, lúc đi tới giao lộ, bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến. Nàng chỉ lo tìm hài tử, căn bản không hề phát hiện, mắt thấy sắp bị xe ngựa đụng phải.

Hứa Phong kêu một tiếng “Cẩn thận”, bước đến xông lên trên, đem người đẩy sang một bên. Mà chính y lại không tránh khỏi, không thể làm gì khác đành sử dụng đến khinh công, phóng người lên giữa không trung xoay người một cái, lúc này mới tránh được nguy hiểm.

Người đánh xe kia cũng sợ hết hồn, vội vàng ghìm lại dây cương, bởi vì ngừng quá gấp, xe ngựa mạnh mẽ rung lên, bên trong xe vang lên một tiếng thét kinh hãi. Sau đó liền thấy mành hất lên, một thiếu niên áo gấm đưa người ra, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Công tử, ” lái xe người chỉ vào Hứa Phong nói, “Người này chắn ở giữa đường, thiếu chút nữa liền đụng phải.”

Thiếu niên kia có đôi môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, hai má nhợt nhạt cười, liền đến bộ dáng nhíu mày cũng có phần phong tình. Hắn liếc Hứa Phong một cái, hỏi: “Ngươi là không muốn sống nữa sao? Đứng ở giữa đường làm cái gì?”

Hứa Phong thấp giọng nói câu “Xin lỗi”, nghiêng người nhường đường đi. Lúc y từ bên cạnh xe ngựa lướt qua , thấy bên trong xe duỗi ra một bàn tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng ôm đồm ở trên eo thiếu niên kia, tiếp liền vang lên một đạo tiếng nói trầm thấp êm tai: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Phong nghe thấy thanh âm quen thuộc, như bị một bàn tay nắm lấy trái tim, chỉ một thoáng không thể động đậy. Y cứng đờ đứng ở chỗ cũ, vừa hy vọng người kia có thể nói nhiều thêm mấy câu, vừa sợ phải tiếp tục nghe thấy thanh âm của hắn.

Thiếu niên kia ngọt ngào nở nụ cười, ngửa đầu đổ về trong xe ngựa, nói: “Không có gì, có một tên quái nhân chặn đường mà thôi.”

Người bên trong xe ngưaj không biết thấp giọng nói gì, trêu đến hắn cười to một trận. Sau đó xe ngựa một lần nữa lăn bánh, dần dần đi đến nơi xa.

Hứa Phong cách một phút chốc mới lấy lại tinh thần.

Bất quá chỉ là một câu nói ngắn ngủi.

Y không biết thật sự có phải là người kia, hay vẫn là tiếng nói có phần tương tự, y vừa vặn gặp phải. Nếu là người kia, hắn sao lại ở đây? Chẳng lẽ là vì hôn nhân Lâm gia mà đến?

Hứa Phong nghĩ tới đây, mới kinh ngạc phát hiện mình nghĩ nhiều rồi, y tâm tình tối tăm, quay đầu lại đi tìm phụ nhân mất hài tử kia, chỉ thấy biển người mênh mông, từ lâu đã không còn thấy bóng dáng của nàng.

Hứa Phong lắc lắc đầu, đành nâng sách trở về khách điếm. Y sau khi ăn cơm xong nguyên tưởng ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, không ngờ tới xế chiều hôm đó, Mộ Dung Phi liền tìm tới. Mộ Dung Phi lần này tới đưa muội muội xuất giá, lúc này đưa đội ngũ của mình dừng ở giữa đường, hắn là vì muốn gặp mặt Hứa Phong, mới thúc ngựa chạy tới, sáng mai mới cưỡi ngựa quay về.

Hứa Phong cho hắn chờ đợi như vậy, trong lòng cũng có chút dao động, lần đầu tiên bỏ đi hai chữ công tử, chỉ gọi hắn là Mộ Dung.

Mộ Dung Phi mừng rỡ, lôi Hứa Phong tay nói: “Cùng đi một chút, chúng ta đi uống rượu!”

Chỉ là khách điếm Hứa Phong trụ lại thực sự khá là đơn sơ, không có rượu hay thức ăn ngon gì, Mộ Dung Phi lại là nhân vật được nuông chiều từ bé, lúc này liền lôi y đi tửu quán tốt nhất trấn.

Đi ở nửa đường thượng thời điểm, một chiếc xe ngựa từ hai người bọn họ bên người trải qua. Con ngựa kia xe bốn cái sừng thượng lơ lửng túi thơm, nhấc lên một trận nhàn nhạt mùi thơm lạ lùng.

Hứa Phong trong lòng hơi động, đãi quay đầu lại nhìn kỹ thời điểm, con ngựa kia xe cũng đã đổi qua góc đường. Hứa Phong tự mất nở nụ cười, cùng Mộ Dung Phi tiến vào tửu lâu.

Lúc này đã đến lúc ăn cơm, trong tửu lâu người đến người đi, so với khách điếm của Hứa Phong, đúng là đường hoàng hơn nhiều. Mộ Dung Phi xa hoa cực kì, đi vào liền nhượng: “Tiểu nhị, chuẩn bị một bàn đồ nhắm cùng rượu!”

Tiểu nhị kia vội vàng nghênh đón, dẫn hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ, không lâu lắm liền dọn lên một bàn thức ăn ngon, cùng một vò rượu ngon.

Mộ Dung Phi mở ra vò rượu, rót đầy rượu vào chén hai người, bắt chuyện với Hứa Phong: “Hứa huynh đệ, chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay nhất định phải uống không say không về.”

Một bên vừa nói, một bên vừa ngẩng đầu lên, rầm rầm trút xuống một chén rượu lớn.

Hứa Phong nghe liền cảm thấy buồn cười, nói: “Ngày mai chính là ngày vui của Mộ Dung cô nương, ngươi thân là huynh trưởng còn phải đưa gả, làm sao có thể uống say như chết?”

“Chính vì nguyên nhân này, ta mới chạy đến tìm ngươi uống rượu.” Mộ Dung Phi hầm hừ nói, “Hứa huynh đệ ngươi không biết, muội tử kia của ta… Từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, ngọc tuyết đáng yêu, chúng ta cả nhà ta đều đem nàng nâng ở lòng bàn tay mà cưng chìu, nghĩ đến nghĩ lui vẫn là tiện nghi cho tiểu tử thúi kia, không phải rất đáng chết sao?”

Hứa Phong biết hắn không nỡ gả muội tử, liền an ủi: “Ta nghe nói Lâm gia nhị công tử là một nhân tài, cùng Mộ Dung cô nương thật rất xứng đôi.”

Mộ Dung Phi lắc lắc đầu, dựa vào rượu đem em rể tương lai mắng đến thúi đầu, cuối cùng mới nói: “Bất quá gả cho Lâm tiểu tử thúi kia, dù sao cũng tốt hơn gả cho Lâm Dục…”

Hứa Phong vẫn là lần đầu tiên nghe hắn nhấc đến Lâm Dục, nói: “Lâm đại công tử? Cùng hắn có quan hệ gì?”

Mộ Dung Phi uống liền mấy chén rượu, đã có mấy phần say, cũng như vậy mà không kiêng kỵ danh tự này, nói tiếp: “Cha ta cùng Lâm bá phụ giao tình rất sâu, hai người từng người kết hôn không lâu, đã định ra hôn ước cho nữ nhi. Theo lí Lâm Dục là huynh trưởng, muội tử ta nguyên bản nên gả cho hắn, chỉ vì mẹ hắn thân là tiểu thiếp, mặc dù hắn mọi thứ đều tốt, nhưng vẫn không được Lâm bá phụ coi trọng. Sau đó thời điểm nói đến chuyện cưới gả, Lâm bá phụ cùng cha ta thương lượng một phen, cuối cùng vẫn đem muội tử gả cho họ Lâm hiện tại.”

Hứa Phong kinh ngạc nói: “Lẽ nào Lâm công tử… Đối với Mộ Dung cô nương có ý tứ?”

“Ta đây cũng không biết, năm đó ta yêu thích cô gái chung tình với hắn kia, lại bị hắn một lời từ chối, hắn chỉ nói trong lòng đã có người thích. Ta đến nay cũng đoán không ra, hắn là vì đó mà rơi vào ma đạo, hay vẫn là nhìn trúng cung chủ của Cực Nhạc cung? Nếu là vì người sau… Hừ.” Mộ Dung Phi nặng nề hừ một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy mắt nhìn người của Lâm Dục quá kém cỏi.

Hứa Phong nghe hắn nhắc tới cung chủ Cực Nhạc cung, tay cầm chén rượu liền rung rung, làm đổ một ít rượu. Y bất động thanh sắc, đem rượu trong chén mạnh mẽ uống cạn.

Vốn tửu lượng của Hứa Phong cũng không được tốt cho lắm, uống xong một chén rượu này, chợt cảm thấy trong lòng nóng đến lợi hại.

Mộ Dung Phi ngược lại không phát hiện ra sự khác thường của y, mắt say lờ đờ mông lung mà vỗ vỗ vai y, nói: “Hứa huynh đệ, ngươi nửa năm qua ẩn cư ở bên ngoài thành Kim Lăng, có cảm thấy sảng khoái không ?”

Hứa Phong bình tĩnh chốc lát, nói: “Cũng chỉ như thế.”

Cho dù đi khắp đại giang nam bắc, cũng không có chỗ nào phong quang, bằng năm tết nguyên tiêu nào đó, tại hội hoa đăng Lâm An thành kia.

“Ngày đó sau khi tru diệt cung chủ Cực Nhạc, ngươi bỗng nhiên đi không từ giã, đến tột cùng là vì duyên cớ gì? Còn có Chu đại ca kia của ngươi…”

“Không có Chu đại ca nào cả.” Hứa Phong đánh gãy lời hắn, tự rót cho mình chén rượu, âm thanh hạ thấp đến mức không thể nghe thấy được, “Trước đến nay vẫn luôn không có.”

Sau đó Mộ Dung Phi còn nói chút gì đó, Hứa Phong đã không còn nhớ rõ, chỉ biết mình uống rất nhiều rượu, cuối cùng trực tiếp gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ có một đôi nhẹ nhàng vòng qua eo y.

Hứa Phong cảm thấy cơ thể rất nhẹ, làm thế nào cũng không mở mắt ra được, đợi đến khi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau. Y nằm ở trên giường khách điếm, cửa phòng bị người gõ đến vang thùng thùng. Đầu y đau như sắp nứt, miễn cưỡng bò người lên, mở miệng nói: “Tiến vào.”

Hầu bàn đẩy cửa đi vào, trên tay bưng một cái khay, nói: “Công tử tỉnh rồi?”

Hứa Phong xoa xoa thái dương, rất nhiều chuyện đều không nhớ được, hỏi: “Ngày hôm qua làm sao ta có thể trở về ?”

“Ngài tối hôm qua say đến lợi hại, là một vị công tử cực kì tuấn tú đưa ngài trở về, hắn còn dặn dò ta đem canh giải rượu vào đây.” Nói xong liền đem một cái bát thuốc đen sì đặt lên bàn.

Hứa Phong đoán rằng là Mộ Dung Phi đưa y trở về, liền hỏi: “Hắn ở đâu?”

“Vị công tử kia đã đi từ lâu rồi.”

Hôm nay nên đưa đội ngũ đến Lạc Phong trang, Mộ Dung Phi chắc phải trở lại vào sáng sớm.

Hứa Phong khoát tay áo cho tiểu nhị đi xuống, uống xong một bát canh giải rượu kia, y cảm thấy được thân thể dễ chịu hơn một chút. Mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, mắt thấy rất nhanh liền đến trưa, y vì sợ bị trì hoãn, nên chỉ qua loa rửa mặt một phen liền ra cửa. Dù như vậy, chờ khi y chạy tới Lạc Phong trang, bên ngoài từ lâu người đã đông như mắc cửi, đều chờ để nhìn thấy cô dâu.

Hứa Phong chen lấn ở bên trong đám người, bằng với cấp bậc võ công của y, cũng vẫn bị người khác mạnh mẽ đạp vài chân. Y sáng sớm đã không ăn gì, chờ đến ngực trước đều sắp dán vào lưng sau, rốt cuộc mới nghe được một trận tiếng chiêng trống.

“Đến đến!”

Đoàn người kích động, Hứa Phong bị chen ở trong, chỉ nhìn thấy một mảnh đen kịt sau gáy. Mãi đến khi tiếng trống kia đến càng gần, y mới nhìn thấy một đoàn người đi tới, trong đó cỗ kiệu đỏ được người nâng lên, đến cửa Trang tử, mới chậm rãi hạ kiệu xuống.

Đoàn người đều ngóng trông chờ cô dâu xuống kiệu.

Ai cũng không ngờ được, bên trong cỗ kiệu lóe lên ánh sáng bạc, một thanh lợi kiếm lạnh băng xuất hiện. Kiếm kia vẩy một cái,lần đầu tiên liền hướng Lâm nhị công tử gần đó chào hỏi.

Lâm mặc một thân đỏ thẫm hỉ phục, nguyên bản lòng tràn đầy vui vẻ chờ đón cô dâu xuống kiệu, không ngờ màn kiệu hất lên, lại là một nam nhân mang mặt nạ bạc, vừa ra tay chính là một chiêu trí mạng. Cũng may võ công của hắn không yếu, tại đây thế ngàn cân treo sợi tóc tránh ra, chỉ trên đầu vai trúng một kiếm, chỉ một thoáng máu chảy ồ ạt.

Hắn này chú rể quan đương nhiên không thể bội binh khí, không thể làm gì khác hơn là bưng vết thương lui hai bước, quát lên: “Ngươi là người phương nào? Yến ở nơi nào?”

Kia mang mặt nạ người cười hì hì, nói: “Này liền đưa ngươi xuống cùng nàng gặp nhau.”

Dứt lời bên phải giơ tay lên, từ trong tay bắn ra một viên hình dáng quái lạ ám khí. Kia ám khí không có hướng về lâm hiện ra bay đi, nhưng là bắn trúng một bên cấp cô dâu vượt chậu than, mà gặp được lửa cháy lên, dấy lên một chùm màu đen yên vụ.

Khói đặc rất khoái tứ tán ra.

Biến cố đột nhiên sinh ra, rất nhiều người cũng còn mộng, có kiến thức rộng rãi người gọi dậy: “Là khói độc!”

Mọi người dồn dập che miệng mũi lại. Lâm hiện ra cách gần nhất, không chú ý hút một hơi, lúc này ngã trên mặt đất.

Kia mang mặt nạ người giơ lên thật cao trong tay một tấm lệnh bài, cất cao giọng nói: “Cung chủ có mệnh, đem người ở chỗ này hết thảy giết, không giữ lại ai!”

Vừa dứt lời, một đội khua chiêng gõ trống cùng đội đưa dâu kia liền kéo xuống lớp ngụy trang, từng người rút đao kiếm ra, dựa vào làn khói dày đặc bắt đầu chém giết.

Ở đây phần lớn đều là nhân sĩ giang hồ, cũng vội vã lấy ra binh khí tiếp chiêu, chỉ là không kịp phòng bị, thứ hai cũng vì không ít người đã hút phải khói độc, rất nhanh liền cảm thấy tay chân như nhũn ra, dần dần xuất không ra nội lực. Không lâu sau đó, liền có người bị ném lăn ra trên mặt đất, nhất thời cũng không biết sống chết ra sao.

Hứa Phong một tay bưng miệng mũi, một tay khác nắm chặt kiếm, cùng người vây tới không ngừng chém giết. Trong làn khói dày đặc khó phân biệt địch ta, y một bên cật lực tự vệ, một bên tìm chung quanh thân ảnh Mộ Dung Phi.

Mộ Dung Phi sáng nay sau khi trở về, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mộ Dung cô nương lại bị bao vây? Việc này quả nhiên là Cực Nhạc cung gây nên ? Nhưng nhìn người mang mặt nạ kia, ngược lại càng giống với người cướp tân nương lúc trước.

Hứa Phong vừa hơi xuất thần, liền thấy trong làn khói dày đặc một tia hàn quang lóe lên, một thanh kiếm nghiêng đâm tới. Y vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng vì hít phải khói độc, thân thủ có chút chậm chạp, cho dù có thể tránh đi chỗ yếu hiểm, cũng khó tránh khỏi bị thương.

Lúc này chỉ nghe “Cheng” một tiếng, không biết một cục đá nơi nào bay tới, đánh vào trên thanh kiếm, đụng mũi kiếm lệch đi một tấc. Hứa Phong thừa cơ trốn được, xoay tay lại chính là một kiếm.

Đối phương kêu “A” một tiếng, lộ vẻ bị y đâm trúng.

Hứa Phong liền đâm liên hoàn mấy kiếm, cuối cùng bức lui kẻ địch.

Giờ khắc này yên vụ dần tán, Hứa Phong người chung quanh đa số treo màu, lâm hiện thân thượng liền thêm mấy chỗ thương tổn, nhưng vẫn là kiên cường chống đỡ đứng lên, chỉ dựa vào một đôi bàn tay bằng thịt cùng người đeo mặt nạ kia chiến thành một đoàn.

Hứa Phong thấy hắn rơi xuống hạ phong, đang muốn tiến lên giúp đỡ, đã thấy vẫn luôn đóng chặt cửa trang rốt cục khai, từ giữa đầu liên tục lăn lộn mà lao ra một người cả người là máu, trong miệng kêu lên: “Nhị thiếu gia, vừa mới trong trang đến một cái đại ác nhân, trang chủ, trang chủ đã gặp phải độc thủ của hắn…”

Mọi người tại đây không bất đại kinh.

Lâm hiện ra hai mắt đỏ đậm, hét to một tiếng “Cha”, lập tức vọt vào.

Người đeo mặt nạ kia ngược lại không cản hắn, chỉ nhắc tới kiếm đuổi theo.

Lúc này không biết là ai gào to một tiếng “Đi vào cứu Lâm trang chủ”, mấy người còn lại cũng đều dồn dập xông vào bên trong trang tử. Hứa Phong cùng đoàn người vọt vào, thấy bên trong trang tử khắp nơi đều bừa bộn.

Khách mời đến xem lễ không ít người đều bị ám hại, rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang trên đất, còn có số ít người bị thương đang cùng hắc y nhân hỗn chiến. Phòng chính vốn bố trí làm hỉ đường, lúc này trên tường đều nhiễm phải một tầng huyết sắc, vẫn cứ đỏ au một mảnh.

Lúc này trên ghế, nam nhân trung niên mặc quần áo chỉnh tề ngồi yên nơi đó, hai tay buông xuống bên người, trên ngực cấm một thanh trường kiếm sáng loáng, hiển nhiên đã tắt thở.

“Cha!”

Lâm nhị công tử hai chân mềm nhũn, nhất thời té quỵ trên đất, nhích đầu gối nhào tới.

“Lâm trang chủ!”

Mọi người thấy tình cảnh này, hoàn toàn có chung mối thù, đang muốn tiến lên, đã thấy bên trong nội đường một đám người hắc y cầm cung tiễn đi ra, người đeo mặt nạ kia ra lệnh một tiếng, sau đó chính là một trận tên hạ như mưa.

Rất nhiều người vốn đã bị thương, lúc này đều chen tại một chỗ, căn bản không kịp né tránh, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, máu tươi chảy đầy đất, tình cảnh vô cùng khốc liệt.

Hứa Phong phản ứng cực nhanh, ỷ vào khinh công tránh được mũi tên, mà rất nhanh liền bị hai hắc y nhân dõi theo. Y quét mắt nhìn tình thế bên trong trang tử, tự biết không thể liều mạng, chỉ có thể tự mình rút lui, thời điểm đi qua ngọn núi giả trong vườn, bỗng nhiên từ chỗ tối duỗi ra một cái tay, đem y kéo vào phía sau núi giả.

Nguyên lai phía sau núi giả có một cái hang đá, tuy rằng không lớn, nhưng vẫn cực kì bí mật, vừa lúc có thể cho người ẩn thân.

Hứa Phong lấy làm kinh hãi, vung kiếm đâm tới, không ngờ một chút liền bị đối phương chế trụ. Người kia từ phía sau vòng qua eo y, một cái tay khác đưa qua bưng kín miệng y.

“A…”

Hứa Phong đang muốn giãy dụa, lại cảm thấy hô hấp ấm áp phản phất qua bên tai, có người ghé vào lỗ tai y nói: “Đừng lên tiếng.”

Hết chương 24

Editor: Càng lúc càng làm biếng,trồi lên lại tiếp tục lặn xuống ~~

Bình luận về bài viết này