Vi Huynh – Chương 18

Chương 18

Hứa Phong mơ thấy một bầu trời màu đỏ thẫm. Lúc y tỉnh lại bầu trời đã là buổi chiều , hào quang đầy trời, cùng bầu trời màu máu trong giấc mơ của y có phần giống nhau, cảm thấy được trái tim như nháo nhào nhảy lên, trước mắt mông lung một mảnh, nhìn cái gì cũng giống như nổi lên một tầng hồng quang.

Cách một phút sau Mộ Dung Phi đẩy cửa đi vào, thấy y tỉnh rồi, không khỏi hớn hở nói: “Hứa huynh đệ, ngươi tỉnh rồi. Ngươi có đói bụng hay không? Ta đi lấy chút gì đó cho ngươi ăn.”

“Không cần, ” Hứa Phong lắc đầu một cái, nheo mắt đánh giá bốn phía, đoán mình là đang ở căn phòng trước kia trú ở Mộ Dung phủ , hỏi, “Ta ngủ bao lâu?”

“Tròn một ngày một đêm.” Mộ Dung Phi ngồi ở bên cạnh bàn nói, “Ngươi hôm qua cùng ma đầu kia đấu kiếm, sau một kiếm đó, ngươi bỗng nhiên ngã xuống, làm ta sợ hết hồn, còn tưởng ngươi đồng quy vu tận với hắn. Cũng may nhờ có đại sư tinh thông y thuật, nói ngươi chỉ là lao lực quá độ mà hôn mê bất tỉnh, thân thể cũng không có gì đáng lo ngại.”

Ký ức của Hứa Phong chỉ dừng tại một kiếm đâm xuyên ngực kia, còn về sau cái gì cũng không nhớ rõ, nguyên lai là y hôn mê bất tỉnh. Sau đó thì thế nào ? Người kia…còn sống hay đã chết?

Hứa Phong còn chưa hỏi đến, Mộ Dung Phi đã nói trước: “Có thể bắt được đại ma đầu Cực Nhạc cung kia, Hứa huynh đệ ngươi lập công lớn rồi.”

Nghe được hai chữ “Bắt được”, Hứa Phong tâm vẫn luôn lo sợ rốt cục bình tĩnh lại, hỏi: “Người cung chủ kia không chết ?”

“Tuy một kiếm của ngươi đâm thật đủ tàn nhẫn, nhưng đáng tiếc bị chênh lệch một chút, chưa làm bị thương tới tâm mạch.” Mộ Dung Phi vừa nói vừa rót chén trà, ngay sau đó liền nhớ tới Hứa Phong còn đang bệnh, đem trà đưa tới cho y, “Chiếu theo lời ta, lúc đó nên đâm thêm một kiếm, thẳng thắn kết thúc tính mạng ma đầu kia, cũng miễn cho đêm dài lắm mộng không phải tốt sao? Nhưng cha ta lại nói bây giờ còn chưa thể giết hắn.”

Hứa Phong nhận lấy cốc trà, ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng thâm tâm lại biết Mộ Dung Thận tại sao lại làm như vậy. Cực Nhạc cung người đông thế lớn, giết một cái cung chủ thì có lợi gì? Chẳng bằng lợi dụng thân phận của hắn, đem những người còn lại một lưới bắt hết.

Chỉ là người kia cỡ nào kiêu ngạo, coi như trọng thương bị bắt được, cũng không thể mặc người khác định đoạt, Mộ Dung Thận lúc này sợ rốt là uổng phí tâm cơ.

Sắc trời dần tối, một tầng hồng quang trước mắt Hứa Phong dần tản đi. Y giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt chậm rãi đẩy đưa, đột nhiên nói: “Ta muốn gặp mặt hắn.”

Mộ Dung Phi nhất thời không phản ứng kịp, thẳng tắp hỏi lại: “Ai?”

Thanh âm Hứa Phong có chút khó khăn, nói: “Người cung chủ kia có phải đang bị nhốt ở nhà lao trong Mộ Dung phủ không ?”

“Không sai, chính xác là đang ở nơi trước kia giam Sở đường chủ kia, bất quá người trông coi cũng so với trước kia nhiều hơn. Nhắc tới cũng lạ, thời điểm tóm được Sở đường chủ kia, Cực Nhạc cung không biết phái bao nhiêu người đến dò la tin tức, bây giờ đổi thành cung chủ, bên ngoài lại một chút động tĩnh cũng không có. Cha ta chỉ nghi ngờ là có bẫy rập trong đó, bình thường cũng không cho người tiến vào…”

“Ta chỉ muốn đi vào hỏi hắn một câu thôi, hỏi xong liền đi, chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho Mộ Dung công tử.”

“Việc này ngược lại cũng không khó, chỉ là không biết ngươi muốn hỏi hắn cái gì?”

Hứa Phong giật giật đôi môi, lại không có lên tiếng.

Cũng may Mộ Dung Phi cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Đã hiểu, chuyện này cứ để ta lo. Bất quá hôm nay trời đã tối, ta nghĩ ngày mai hẳn tìm cách, ngươi trước ăn chút thứ, nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Dứt lời liền gọi người đưa đồ ăn lại đây.

Hứa Phong kỳ thực ăn cũng không có khẩu vị gì, bất quá vì Mộ Dung Phi giục giã, ít nhiều vẫn ăn một chút. Nhưng y đã ngủ một ngày một đêm, thật sự không thể tiếp tục ngủ được nữa, đến khi Mộ Dung Phi đi rồi, liền vẫn cứ ở bên giường ngồi yên.

Ngoài cửa sổ một vòng trăng tàn che bên trong tầng mây lúc ẩn lúc hiện, Hứa Phong tính toán thời gian một chút, lúc này mới phát hiện đã trôi qua một tháng, mấy ngày nữa lại là đầu tháng rồi, cũng là ngày mà độc cổ trùng trong người y phát tác. Mấy tháng trước y đều dựa vào máu của Chu Diễn để cầm cự, còn lần này…

Ánh trăng mênh mông, Hứa Phong trong lòng thẫn thờ suy nghĩ, thật sự là đau muốn chết.

Đêm đó y cơ hồ không ngủ được, trước khi trời sáng mới mơ màng nằm được một chút, chờ đến khi tỉnh lại, Mộ Dung Phi đã lấy được sự đồng ý của cha hắn. Chỉ là lúc này phòng giam canh chừng đề phòng nghiêm ngặt rất nghiêm ngặc, Mộ Dung Phi không có cách nào cùng y trà trộn đi vào, chỉ cho phép một mình y tiến vào địa lao.

Trong địa lao con đường kia vẫn là âm u ẩm ướt, Hứa Phong một đường đi tới, chỉ thấy các phòng biệt giam đều trống rỗng, chỉ có một phòng giam phía cuối có bắt giam một người. Vì đã không có những âm thanh bất kì truyền tới, liền phảng phất một loại cảm giác ừ ám khó nói nên lời .

Có thể trước đó đã được Mộ Dung Thận thông tri, nên lúc Hứa Phong vươn tay muốn vào bên trong, hai người trông coi liền để y đi vào. Thời điểm cánh của sắt rỉ sét mở ra, phát ra một loại âm thanh chói tai quái dị , trong phòng giam tối tăm cực kì, Hứa Phong đi đến gần, mới thấy một người đang ngâm trong nước. Người kia bởi vì bị thương nặng, chỉ có một cái cánh tay phải bin xiềng xích khoá lại, cả người hắn dựa vào cánh tay kia miễn cưỡng chống đỡ. Trên người hắn vẫn mặc nguyên vẹn bộ xiêm y kia, trên ngực là một mảng máu đã khô, biến thành một màu nâu ảm đạm, nếu không có lồng ngực hơi phập phồng, quả thực làm cho người ta nghĩ rằng hắn đã chết.

Hứa Phong chưa từng gặp dáng vẻ hắn chật vật như vậy, như người trong bức hoạ rơi vào cõi trần, mạnh mẽ bị giẫm đạp dưới bùn. Trong lòng y dâng lên một luồng cảm giác vừa khoái ý vừa đau đớn, mới vừa tiến lên phía trước một bước, người kia liền ngẩng đầu lên.

Mái tóc dài của người kia tản xuống che khuất nửa khuôn mặt, nửa còn lại dính đầy vết máu, chỉ có đôi mắt còn thanh minh, khá giống bộ dạng của hắn lúc dịch dung.

Có chút giống… Chu đại ca của y.

Hứa Phong hoảng hốt một chút, lại nghe người kia mở miệng nói: “Phong đệ, ngươi đã đến rồi.”

Như là sớm đoán được Hứa Phong sẽ đến. Thanh âm hắn tuy rằng rất thấp, cũng không khàn khàn giống lúc giả trang, hiển nhiên đã thu lại hết thảy lớp ngụy trang.

Hứa Phong thoáng chốc tỉnh lại, rất hận chính mình bị ma quỷ ám ảnh, đến trình độ này còn muốn tới gặp hắn. Thế nhưng trong lòng y vẫn còn nghi vấn canh cánh trong lòng, không nhanh không chậm, nói: “Ta hôm nay tới đây, chỉ là muốn hỏi ngươi một câu.”

“Hỏi cái gì?”

Hứa Phong không nhìn vào mắt hắn, chỉ theo dõi mảng máu đỏ sậm trên áo hắn, hỏi: “Tại sao dạy ta một chiêu kiếm pháp kia?”

Biết rõ chính mình muốn tìm hắn báo thù, vì sao còn tự tay dạy y bộ kiếm pháp giết người kia? Nếu như chỉ vì lợi dụng y, cần gì làm đến nước này? Nếu như là vì biệt… Hứa Phong không nghĩ ra được lý do nào khác.

Hứa Phong đợi rất lâu, mới nghe người kia nói: “Ta nói rồi, hết thảy đều như ngươi mong muốn.”

Lời này y nghe Chu Diễn nói qua không chỉ một lần, lúc đó nghe chỉ cảm thấy ngọt ngào, bây giờ lại là một phen tư vị khác. Y nắm chặt tay, rốt cục ngẩng đầu cùng người kia đối diện, vẫn hỏi: “Tại sao?”

Người kia thấp giọng cười rộ lên. Nụ cười này tác động đến vết thương, trong tiếng cười mang theo vài tiếng ho khan, đến cuối cùng đứt quãng, nhỏ dần. Hắn sau khi cười xong, khép nửa con mắt, chậm rãi nói: “Này đã là vấn đề thứ hai.”

Hứa Phong bị hắn chọc tức không nhẹ, tiến lên một bước tóm chặt cổ áo hắn. Người kia nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở hổn hển một chút. Hứa Phong này mới phát giác được không đúng, mở ra cổ áo của hắn nhìn, chỉ thấy trên người hắn phủ kín vết thương, ngoại trừ vết kiếm đâm trên ngực được băng bó bên ngoài, còn lại những nơi khác lại không có nơi nào lành lặn. Tầm mắt Hứa Phong dọc theo vết thương mơ màng nhìn xuống, cuối cùng dừng lại vết thương vẩn đục trong nước, những thương tổn như vậy ngâm ở trong nước, tư vị khó có thể tưởng tượng được.

Hứa Phong ngơ ngác nhìn một lát, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đưa tay vén lên mái tóc che đi khuôn mặt hắn.

Người kia giơ tay hơi dùng sức ngăn lại, có chút vất vả nói: “Phong đệ, đừng nhìn.”

Thế nhưng trên tay hắn lại không có bao nhiêu khí lực, căn bản không ngăn cản được. Hứa Phong đẩy ra đầu tóc đen kia, dựa vào ánh lửa yếu ớt ngoài phòng giam, thấy rõ vết roi đẫm máu ở trên mặt hắn —— từ khóe mắt uốn lượn kéo dài xuống, đem nửa khuôn mặt đều bị phá huỷ.

Hứa Phong đáy mắt phản chiếu vệt máu doạ người kia, hỏi: “Bọn họ đối với ngươi dụng hình ?”

“Đây không phải là chuyện đương nhiên sao ? Mộ Dung Thận không giết ta, tâts nhiên là muốn từ miệng ta thám thính chút tin tức.” Người kia giật giật tay trái, tựa hồ muốn tóm lấy tay Hứa Phong, thế nhưng cuối cùng vẫn không ăn thua, liền chậm rãi lướt xuống, “Chỉ là bôn xiêm y trên người ta đã dính qua dược hiệu đặc chế, có thể áp chế nội lực của ta, nếu như làm hỏng thì không phải là không sử dụng được, ngược lại vì thế mà may mắn thoát khỏi khổ cảnh.”

Hứa Phong cả kinh, nói: “Ngươi lúc nào thì biết được ?”

“Chính là vào mấy ngày người sinh bệnh. Ngươi bình thường nếu có tâm sự đều vẽ lên trên mặt, mấy ngày đó… Ngụy trang có chút không giống.”

Hứa Phong sau lưng thấm ướt một tầng mồ hôi.

Nếu như lúc đó người này làm khó dễ mình, không phải là sắp thành thì bại sao, thế nhưng hết thảy đều không giống ?

“Nếu ngươi sớm biết đó là bẫy rập, vì sao còn muốn tự mình đến đây? Vì sao phải mặc xiêm y của ta cho ngươi?”

“Ngươi đưa đồ cho ta, vô luận cái gì ta cũng đều yêu thích.”

Người kia khuôn mặt tái nhợt, trên mặt lại có thêm một vết roi dữ tợn, vốn dĩ là một bộ dáng chật vật, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Hứa Phong, vẫn lộ ra một luồng ôn nhu đa tình, nói: “Phong đệ, mỗi điều ta nói với ngươi tất cả đều là thật tâm. Nếu không phải bất cẩn để ngươi phát hiện ra chân tướng, ta vốn nghĩ sẽ giấu ngươi cả đời.”

Hứa Phong chỉ cảm thấy buồn cười.

“Đường đường là cung chủ của Cực Nhạc cung, lẽ nào cũng chỉ biết đi lừa gạt thôi sao? Một mặt nói chân tâm, một mặt lại muốn giấu diếm ta, quả thật là thủ đoạn cao cường!”

Y nói, không tự chủ được mà đè xuống tay phải của chính mình.

Người kia cũng nhìn sang, yên tĩnh một phút chốc mới nói: “Đúng là ta làm việc có lỗi với ngươi, ngươi hận ta cũng là chuyện đương nhiên. Một kiếm kia còn chưa đủ giải hận đi? Nếu không đủ…”

Hắn dừng một chút, đôi mắt liếc nhìn trong góc phòng giam.

Hứa Phong quay đầu nhìn lại, ở nơi đó vứt một cái roi, bên trên bong tróc rằn rì, đều nhiễm một mảng màu vấn đục , cũng không biết dính qua máu của bao nhiêu người. Hứa Phong biết rõ người kia đang cố ý khiêu khích, vẫn là không khống chế được cảm xúc, mà đi đến nhặt lên . Sau đó từng bước một đi tới, giương cao roi đối với người kia.

Nếu như chỉ là ba năm bị làm nhục trong Cực Nhạc cung, thì một kiếm kia cũng coi như bù đắp được, thê nhưng Hứa Phong chân chính hận nhất, chính là người Chu đại ca duy nhất đối xử tốt với y trên cõi đời này, là lại giả tạo.

Y trừng nhìn vết thương trên người người kia, đến khi tay giương cao đã muốn tê rần, thì một roi liền hạ xuống . Thế nhưng lại “Ba” một tiếng đánh vào trên mặt nước, làm cho bọt nước văng lên tung toé.

Người kia kinh ngạc nhìn y một cái.

Hứa Phong lại không nhìn hắn, ném roi trong tay, trực tiếp ra khỏi phòng giam. Y đi rất nhanh, không bao lâu sau liền đi qua hành lang dài ngoằn, đi ra khỏi địa lao u ám tối tăm.

Bên ngoài mặt trời chói chang, chiếu liên trên người, đâm đến mắt cũng đau xót. Hứa Phong lúc này mới ngưng lại bước chân, dừng lại ấn ấn khóe mắt.

Tất cả đều như ý nguyện của y sao ?

Hứa Phong chưa bao giờ nói qua, giao thừa đêm đó y có một tâm nguyện, là hàng năm đều có thể cùng Chu đại ca làm bạn.

… Sau đó cũng không còn cơ hội để nói nữa.

Mộ Dung Phi vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ, thấy Hứa Phong đi ra, liền đến đón nói: “Hứa huynh đệ, thế nào? Hỏi được điều ngươi muốn hỏi chưa?”

Hứa Phong có chút thất thần, gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng thở dài, nói: “Là ta nghĩ quá nhiều, căn bản cũng không cần thiết đi hỏi.”

Y dừng một chút, nói: “Ta thấy người kia… Ma đầu kia trên người tựa hồ có thương tích, không biết Mộ Dung tiền bối dự định xử trí hắn thế nào?”

“Cha ta tất nhiên là muốn một lần diệt trừ cả Cực Nhạc cung, chỉ là lấy người cung chủ kia làm mồi nhử, người của Cực Nhạc cung thế nhưng lại không mắc câu, bây giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Cha ta nói chỉ cần giữ lại mạng của ma đầu này, những thứ khác đều có thể. Dù sao những nữ tử bị bắt đi vẫn không rõ tung tích, dù thế nào cũng phải cứu các nàng trở về không phải sao?”

Hứa Phong cực kì không đồng ý với thủ pháp của Mộ Dung Thận, người trong tà đạo thủ đoạn tàn nhẫn, bọn họ là người chính đạo nếu như cũng làm như vậy, thì phải cần gì phân chia chính tà? Thế nhưng nghĩ đến những nữ tử bị bắt đến Cực Nhạc cung, cũng không biết phải chịu bao nhiêu dằn vặt, nhất thời lại không nói ra lập trường của mình.

Y cùng Mộ Dung Phi hàn huyên vài câu, liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Đón lấy mấy ngày gió êm biển lặng, Cực Nhạc cung như trong một đêm mai danh ẩn tích trong chốn giang hồ, không nghe nửa điểm tin tức. Càng là như vậy, Mộ Dung Thận lại càng không dám xem thường. Hứa Phong nghe Mộ Dung Phi nói tới, biết đến hắn dùng nhiều loại cực hình tra tấn người kia, thế nhưng trước sau vẫn không hỏi ra được gì.

Hứa Phong vì ngày ấy đã cứu Mộ Dung Phi, nên ở trong Mộ Dung phủ được coi là thượng khách, không chỉ có Mộ Dung Phi mỗi ngày đều kiếm đồ ngon thú vui đem tới, đến Mộ Dung phu nhân mỗi lần cũng đều cho y mấy món đồ. Hứa Phong chỉ là tâm lực quá mệt mỏi mà hôn mê bất tỉnh, những ngày qua ở bên trong đã sớm bồi dưỡng tốt, mà chính y cũng không nói ra được tại sao, vẫn ngày ngày ở Mộ Dung phủ.

Đêm hôm ấy toàn bộ người trong phủ đều đã ngủ, đến nửa đêm bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào ầm ầm rối loạn, nguyên lai là Mộ Dung Thận trong suốt một đêm tìm đến mấy đại phu. Hứa Phong khoác quần áo đứng dậy, đứng ở cửa sổ nhìn ngó, xa xa nhìn thấy quản gia Mộ Dung phủ giơ đuốc, dẫn mấy người đó đến địa lao ở phía Nam. Ánh lửa rọi sáng những mặt người kia, Hứa Phong nhìn có chút quen mắt, mới nhận ra rằng là những danh y của Tô Châu thành mà Chu Diễn tìm đến lúc y giả bệnh.

Đám người đi vào địa lao, một điểm hào quang nhỏ yếu rất nhanh liền bị bóng đêm dày đặc cắn nuốt.

Trong địa lao bây giờ chỉ giam giữ một người, Mộ Dung Thận nửa đêm tìm đại phu đến là vì cái gì, không cần đoán cũng biết.

Hứa Phong đứng trước cửa sổ nhìn một lát, mãi đến tận gió nổ lớn hơn, đụng đến cửa sổ kêu loảng xoảng, y mới đưa tay đóng cửa sổ lại, cởi quần áo nằm trở về trên giường. Mấy ngày nay tinh thần y luôn bất ổn, dù mệt mỏi đến cực độ thế nhưng lúc này lại không tài nào ngủ được, chỉ mở to hai mắt trừng nhìn nóc giường.

Ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ, Hứa Phong đơn độc nằm ở nơi đó, luôn cảm thấy nghe thấy từ địa lao truyền đến tiếng kêu. Lúc y vội vã nhảy xuống giường, lại phát hiện bất quá chỉ là y sợ bóng sợ gió, ngoại trừ hai ba tiếng cho sủa trong màn đêm yên tĩnh, thì căn bản chẳng có cái gì khác.

Tâm y vừa nhấc lên rất nhanh liền chìm xuống, đến cuối cùng vẫn không ngủ được, chỉ ngồi ở bên giường chờ. Thẳng đến khi chân trời bắt đầu lấp ló tia sáng, cũng không thấy có động tỉnh gì, ngược lại là gã sai vặt và đám nha hoàn trong phủ bắt đầu rụt rịch làm việc.

Hứa Phong nhẫn nhịn một đêm, lúc này cũng không có ý định ngủ nữa. Y sau khi mặc quần áo chỉnh tề xong, đem tầm mắt dừng ở bên góc bàn, nhìn tấm gương bên trên phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt, trên khuôn mặt không có một chút sinh khí, quả thực đem y làm sợ hết hồn.

Một lúc sau gã sai vặt hầu hạ y đưa điểm tâm tới, Hứa Phong hàm hàm hồ hồ hỏi đêm qua trong phủ đã xảy ra chuyện gì. Gã sai vặt kia thật lanh lợi, biết y là muốn hỏi cái gì, trả lời: “Sự tình phía tây chúng ta không nghe được, bất quá nghe ngữ khí của Phùng quản gia, đêm qua trong phủ cũng không có người chết.”

Hứa Phong sau khi nghe xong, cũng không rõ tại sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Y thưởng cho gã sai vặt kia một khối bạc vụn, gã sai vặt vui vẻ rời đi, mới ra đến cửa, liền nghe bên ngoài có tiếng huyên náo. Hứa Phong đem người kêu trở về, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Gã sai vặt đầu óc mơ hồ: “Hình như là có người ở bên ngoài phủ gây sự, ta đi ra ngoài nhìn một cái.”

Hứa Phong tâm thần bất định, cũng đi theo ra ngoài. Đi nửa đường thì gặp phải Mộ Dung Phi, hắn ngược lại biết chút ngon nguồn, một mặt vừa đi một mặt lại cùng Hứa Phong nói: “Còn không phải là vì chuyện của tên ma đầu kia! Cha ta lưu hắn một mạng, làm người khác bất mãn.”

Hứa Phong đi đến cửa nhìn, quả nhiên thấy rất nhiều người tập hợp tại trước đại môn củaMộ Dung phủ, có ít người đã từng thấy, số còn lại thì lại cực kì lạ, hét gào nhốn nháo loạn tùng phèo cả lên, trong miệng la hét cái gì mà “Trừ ma diệt đạo”, “Tiêu diệt ma đầu”.

Cực Nhạc cung làm nhiều việc ác, ở trên giang hồ vô số thù hằn, bây giờ cung chủ bị bắt, tự nhiên có không ít người hận không thể làm thịt, lột da hắn. Lúc này dưới sự dao động của quần chúng, quản gia đi ra khuyên nhủ bọn họ mấy câu, không thể làm gì khác hơn đành bảo hộ vệ bảo vệ vững vàng đại môn, miễn cho có người xung phong tiến vào.

Mộ Dung Thận thì lại đóng cửa từ chối tiếp khách, mặc cho bên ngoài huyên náo long trời lở đất, cũng chỉ hờ hững.

Khi đêm đến, mới có một người tiến vào thư phòng của Mộ Dung Thận. Người này Hứa Phong cũng nhận ra, chính là cha của Lâm công tử, Lâm Khiếu. Nghe nói Lâm trang chủ chính là bạn chí cốt của Mộ Dung Thận, hai người khi còn trẻ xông xáo giang hồ, hai bên đều đã cứu đối phương một mạng, sau đó lần lượt kết hôn, nên rất sớm đã định ra việc hôn nhân của nhi nữ. Mộ Dung Phi muội muội chính đã muốn gã cho con thứ của Lâm trang chủ, chỉ vì chuyện của Cực Nhạc cung nên đã trì hoãn hôn lễ, hai người đến nay còn chưa thành thân.

Lâm trang chủ lúc này đến đây, cũng không biết muốn nói chuyện gì ?

Mộ Dung Phi lá gan cực kì lớn, lôi Hứa Phong đi đến bên ngoài thư phòng nghe trộm, chỉ là hai người bọn họ không dám đến quá gần, chỉ như có như không mà nghe được mấy câu.

“… Lâm huynh nói lời này, thật sự là làm khó dễ tiểu đệ.”

“Mộ Dung huynh đem ma đầu này giam ở trong phủ, nhưng phải chịu trách nhiệm đối với đại chúng, tương lai đưa tới nhiều tai hoạ, còn không bằng hiện tại dứt khoát…”

Hai người trong thư phòng mật đàm hơn nửa giờ, Mộ Dung Thận mới xuất môn tiễn khách. Hắn lòng dạ rất sâu, biết rõ Mộ Dung Phi ở bên ngoài nghe trộm, thế nhưng trên mặt vẫn luôn không có nửa điểm biến sắc, mãi đến tận khi tiễn Lâm trang chủ, mới kêu Mộ Dung Phi cùng Hứa Phong hai người tiến vào thư phòng.

“Các ngươi, ta với Lâm bá phụ của ngươi đã bàn xong xuôi.” Mộ Dung Thận ở trong thư phòng thong thả tới lui một hồi, sau đó xoay đầu lại, từng chữ nói, “Sau ba ngày, trước mặt mọi người tru diệt cung chủ Cực Nhạc cung kia.”

Mộ Dung Phi nhíu mày nói: “Nói như thế, sau ba ngày chính là thời cơ tốt nhất cho bọn ma đạo hành động.”

Mộ Dung Thận cười cười, nói: “Nếu bọn họ cũng không mắc câu thì sao?”

Mộ Dung Phi nghẹn một chút, nói: “Kia, kia giết đi cung chủ Cực Nhạc cung, cũng coi như là hả hê lòng người.”

Mộ Dung Thận xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Hứa Phong, hỏi: “Hứa thiếu hiệp cảm thấy thế nào?”

Hứa Phong khiêu mí, không nghe rõ hắn nói cái gì, mãi đến tận khi hắn hỏi lần nữa, mới gật đầu nói: “Như vậy… Rất tốt.”

Người kia tội ác tày trời, nên bị báo ấn như thế này, không có gì tốt đẹp hơn.

Khi tin tức diệt trừ cung chủ Cực Nhạc cung truyền ra, liền có mấy nhân sĩ giang hồ lục đục chạy tới Tô Châu thành, đám người đông đúc tụ tập bên ngoài đại môn Mộ Dung phủ,tới tới lui lui đều là hán tử giang hồ cầm kiếm vác đao. Còn có người cảm thấy một kiếm giết chết cung chủ kia thật sự là tiện nghi cho hắn, kêu la muốn cái gì lăng trì xử tử, ngũ mã phanh thây. Nếu không phải Mộ Dung gia ở Tô Châu thành rất có chỗ đứng, từ trên xuống dưới đều có quan hệ không tồi, những người này sợ sớm đã bị quan phủ bắt đi.

Ba ngày thoáng qua đi. Đến cuối cùng vào ban đêm một ngày nọ, Mộ Dung Thận đột nhiên thỉnh gọi Hứa Phong vào thư phòng. Hắn cũng không nói gì, chỉ đem một bình rượu đưa cho Hứa Phong.

Hứa Phong nhất thời không phản ứng lại: “Mộ Dung tiền bối này là ý gì?”

“Người kia trước khi chết, muốn gặp ngươi một lần. Ngươi cùng hắn dù sao có chút giao tình, nói không chừng có thể khuyên hắn một chút, chỉ cần hắn đáp ứng cùng ta hợp tác, ta tự nhiên có biện pháp bảo đảm chotính mạng hắn.”

Hứa Phong nói: “Hình phạt tàn khốc của ngài cũng không thể làm hắngật đầu, ta thì làm sao có thể đả động được hắn?”

Mộ Dung Thận ý vị thâm trường nhìn Hứa Phong, nói: “Vậy cũng không hẳn.”

Hứa Phong từ chối không được, không thể làm gì khác đành đồng ý.

Ngày hôm đó đã là cuối tháng, trên trời không trăng không sao, bóng đêm thâm thẫm như muốn nuốt chửng con người. Hứa Phong vì yêu cầu của Mộ Dung Thận, đành nhấc theo bầu rượu tiến vào địa lao. Y không lấy đuốc, sờ soạng đi qua hành lang, đến gần cuối nơi mới nhìn thấy một đóm lửa.

Dáng vẻ người trong phòng giam so với mấy ngày trước đây càng thê thảm hơn, hai cánh tay đều bị xích sắt treo lên, trên người vết thương mới đè lên vết thương cũ, phần vải băng trên lòng ngực bên ngoài đã thấm một tầng máu. Bộ xiêm y hắn mặc đã thấm đầy máu, nếu không phải Hứa Phong từng tự mình chọn vải, căn bản không thể phân biệt được màu sắc ban đầu.

Hứa Phong bước chân hơi ngưng lại, cảm thấy hắn chưa đến ngày mai đã chống đỡ không được mà tắt thở.

Thế nhưng thời điểm mở ra cửa sắt phát ra tiếng vang, người kia vẫn miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Thấy người tới là Hứa Phong, đôi mắt âm u bỗng hiện lên một chút sinh khí, chỉ là đến khí lực để nói chuyện hắn cũng không có, liền chỉ nhẹ nhàng động đậy khóe miệng.

Hứa Phong trong đầu trống rỗng, mới hiểu được người kia là đáng cười với mình. Ngực y như thắt lại, sau một lát sau mới nói: “Mộ Dung tiền bối gọi ta đến tiễn ngươi một đoạn đường. Hắn nói ngươi nếu chịu cải tà quy chính, hắn sẽ có biện pháp giữ mạng ngươi.”

Dù có liên hệ đến sinh mệnh hắn nhưng hắn lại như tai điếc làm ngơ, chỉ hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm Hứa Phong, giống như muốn đem khuôn mặt của y khắc sâu vào đáy mắt. Đến khi nhìn đủ rồi, người kia mới giật giật đôi môi, âm thanh khàn giọng nói: “Ngươi biết là không thể.”

Đúng rồi, chính tà không cùng chí tuyến, chỉ có thề đi trên con đường một mất một còn.

Hứa Phong sớm đoán được đáp án, bởi vậy không tiếp tục khuyên bảo. Y mở bầu rượu trong tay ra, bước đến trước vài bước, đem rượu bình đưa tới bên mép người kia, nói: “Việc ngày mai, ngươi có phải đã biết được? Nếu ngươi chỉ là Chu đại ca, ta nguyên bản…”

Thanh âm y hạ thấp xuống, rốt cục không thể nói hết lời, chỉ nói: “Đáng tiếc ngươi không phải.”

Người kia uống rượu trên tay Hứa Phong, nghe lời này, bỗng ho khan, dịch rượu hòa cùng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

Hứa Phong thấy màu đỏ chói mắt kia, không tự chủ được mà vươn tay lau đi, thời điểm tiếp xúc với môi người kia, người kia liền nghiêng đầu tới, thừa cơ hội hôn một cái lên đầu ngón tay của y.

Tay Hứa Phong run lên, vội vã rút về.

Trong mắt người kia lộ ra ý cười, giọng nói khàn khàn: “Phong đệ, ngươi tới gần một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Không muốn nghe.

Không có gì tốt để nghe cả.

Hứa Phong ở trong lòng nói như vậy, thế nhưng thân thể lại không nghe lời. Y cúi người, môi người kia liền dán tai y, gần đến mức tựa như hôn lên, chậm rãi nói rằng: “Mấy ngày nữa chính là đầu tháng, chất độc trên người của ngươi rất nhanh sẽ phát tác. Ta ngày ấy động chân khí, cổ trùng đã đi vào tâm mạch, nếu ta chết rồi, ngươi liền đem trái tim của ta lấy ra…”

“Oành!”

Bầu rượu trong tay Hứa Phong rơi xuống đất vỡ vụng ra. Y lui về sau một bước, không chịu nghe người kia nói thêm gì nữa. Rõ ràng người này bị thương nặng, bị xích sắt khóa lại không thể động đậy, thế nhưng trong mắt Hứa Phong lại tựa như một thứ gì đó rất nguy hiểm, làm cho y phải từng bước lùi về sau.

Y lùi tới cạnh cánh cửa sắt, mới nhớ chính mình tới đây là để truyền lời của Mộ Dung Phi, nên khuyên đã khuyên rồi, người kia nếu không nghe, chính mình cũng không cần thiết phải lưu lại nữa.

Hứa Phong quay người muốn chạy đi, lại nghe người kia kêu một tiếng: “Phong đệ.”

Thân hình Hứa Phong cứng đờ một chút.

Thanh âm người kia tựa hồ có chút xa xăm, lại như gần bên tai y: “Phong đệ, ta ngày mai phải đi rồi, ngươi có hay không quay đầu liếc nhìn ta một cái ?”

Hết Chương 18

1 bình luận về “Vi Huynh – Chương 18

Bình luận về bài viết này