Vi Huynh – Chương 19

Chương 19:

Hứa Phong không quay đầu lại.

Y vẫn đứng nơi đó ngẫn người trong chốc lát, sau đó duỗi tay hơi phát run, đẩy ra cánh cửa sắt. Tiếng két két vang lên chấn động đến mức làm màng nhĩ đau nhức, ngoài cửa hai người trông coi ẩn náu ở một góc, nhất thời không thấy rõ mặt, chỉ thấy bội đao sáng bóng bên hông.

Hứa Phong nhắc nhở bản thân cái gì cũng đừng nghĩ nữa, cất bước về phía trước, từng bước một đi vào trong bóng tối. Con đường này dài đến không nhìn thấy cửa ra, y bước từng bước nặng nề đi tới, mới vừa đi được vài bước liền ngã nhào một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Cái ngã nhào cũng không quá nặng, nhưng y lại không biết bị thương nơi nào mà tường luồng đau xót dâng lên, đau đến cong người lên, cơ hồ không chống đỡ nổi nữa.

Có một người trông coi đi tới đá đá eo y, trong miệng nói lầm bầm: ” Còn gây rối gì ở đây ? Còn không mau đi đi !”

Hứa Phong chậm rãi bò lên, nâng tay sờ sờ mặt, mới phát hiện trên mặt đã thấm một mảnh ướt át.

Người trông coi kia đến đẩy y, Hứa Phong xoay tay chặn lại, vừa vặn mò tới thanh đao bên hông hắn, liền tiện tay đem đao rút ra.

Người trông coi kia lấy làm kinh hãi, giọng ồm ồm nói: “Nguy rồi, tiểu tử này muốn cướp ngục!”

Một người khác cũng vội vã rút đao ra, vây công Hứa Phong. Hứa Phong cùng hắn giao thủ một chiêu, liền biết mình không phải đối thủ, bất quá trong địa lao nhỏ hẹp, võ công có tốt cũng không triển khai được, Hứa Phong cũng chẳng hề cùng hắn giao thủ, giả đánh ra hai chiêu xong, một đầu liền xông về phía phòng giam.

Hai chữ cướp ngục, y liền tưởng cũng chưa từng nghĩ tới.

Y chỉ là…

Chỉ là quay đầu nhìn người kia một lần mà thôi.

Hứa Phong xông vào trong phòng giam, đối chạm với ánh mắt người kia. Bốn mắt nhìn nhau, y dừng bước, trong lòng bỗng nhiên biết được, chính mình đã vạn kiếp bất phục.

Hai người trông coi kia rất nhanh đuổi tới, Hứa Phong dường như chưa phát hiện, đứng không nhúc nhích. Một người trong đó lập tức cướp đi đao trên tay y, một người khác lại tiến lên vài bước, giơ cao cương đao trong tay lên, hướng về người bị xích khoá lại kia chém xuống.

Một khắc kia trong nháy mắt, Hứa Phong cái gì cũng không kịp nghĩ, liền nhào tới.

Tay y đụng vào lồng ngực ấm áp của người kia. Là Chu đại ca cũng hảo, là đại ma đầu cũng được, ít nhất vào giờ phút này, y vẫn vừa yêu vừa hận cái người sống sờ sờ này đây.

Hứa Phong thở dài ra một hơi, chặt chẽ nhắm hai mắt lại.

Thế nhưng ngoài dự liệu đau đớn vẫn chưa truyền đến.

Y nghe thấy “Tranh” một tiếng vang lên, một đao kia chém xuống, chính là đánh vào bên trên xiềng xích, đem dây xích khoá tay phải người kia chém đứt.

Tay của người nọ vừa được tự do, liền vòng qua eo Hứa Phong, đem y vững vàng ấn vào trong lồng ngực.

Hứa Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, hoảng sợ mà quay đầu, thấy người trông coi mới vừa động thủ kia quỳ xuống, lúc nói chuyện truyền đến một thanh âm yểu điệu nữ tử: “Thuộc hạ tham kiến cung chủ.”

Một người trông coi khác cũng đi lên phía trước, vung đao chém đứt sợi xích sắt còn lại, đồng dạng quỳ xuống kêu một tiếng cung chủ.

Người kia không có xích sắt chống đỡ, ở trong nước lảo đảo một chút, lại đem Hứa Phong ôm càng chặt hơn. Hắn cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Hứa Phong, nói: “Phong đệ, ta sớm biết ngươi không nỡ để ta chết.”

Hứa Phong lần này cái gì cũng đều hiểu, tâm nguội lạnh như ngâm trong đáy nước, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi lại gạt ta.”

Người kia không có lên tiếng, chỉ điểm huyệt đạo Hứa Phong, đối với nữ tử quỳ trên mặt đất nói: “Liễu Nguyệt, lấy thuốc đem ra.”

Nữ tử kia đem mặt nạ da người xé xuống, quả nhiên lộ ra một khuôn mặt thiên kiều bá mị. Nàng từ trong lòng lấy ra một viên thuốc, lại do dự không đưa tới, miệng nói: “Cung chủ, thuốc này dược tính quá mạnh, ngươi lại có thương tích trên người, vạn nhất…”

Người kia nhàn nhạt liếc nàng một cái, nói: “Lấy ra.”

Liễu Nguyệt không dám làm trái, bèn đưa thuốc ra.

Người kia ngửa đầu nuốt xuống, nhắm mắt lại điều tức một hồi, sắc mặt nhất thời dễ nhìn hơn không ít. Cho đến thời điểm hắn mở hai mắt ra, trong tinh quang trong con ngươi nội liễm, đã khôi phục nội lực, ôm Hứa Phong từ trong nước nhảy ra.

Một người trông coi khác cũng tháo xuống lớp ngụy trang, cùng Liễu Nguyệt hai bên trái phải tiến lên tiếp đón. Hứa Phong nhìn hắn có chút quen mắt, chỉ nhớ rõ hắn họ Tần, cũng là đệ nhất đường chủ của Cực Nhạc cung.

Liễu Nguyệt hướng Hứa Phong nháy mắt một cái, nói: “Tiểu tử ngốc, đã lâu không gặp.”

Hứa Phong trong lòng mệt mỏi, đáp một tiếng: “Liễu đường chủ.”

Liễu nguyệt nói: “Ngươi đúng thật không có lương tâm, vừa mới nãy ta còn tưởng ngươi thật không quay lại mà đi mất. Cung chủ nói ngươi nếu không phải quay lại, chúng ta ai cũng không được cản ngươi, đến ngày mai, hắn liền…”

Người kia lên tiếng nói: “Liễu Nguyệt.”

Liễu Nguyệt mị nhãn xoay chuyển một cái, lập tức im lặng.

Hứa Phong cười lạnh nói: “Cung chủ nhà ngươi bày mưu tính kế, sớm nghĩ xong kế thoát thân, làm sao lại dễ dàng chịu chết?”

Lồng ngực người kia rung động, ôm Hứa Phong nói: “Chết ở trong tay ngươi, ta tất nhiên là cam tâm tình nguyện. Mà người khác muốn lấy tính mạng của ta, lại chưa chắc có bản lãnh này.”

Trên mặt hắn mỉm cười, quét mắt nhìn Tần đường chủ một cái, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Tần Mãnh Liệt, ngươi nói có đúng hay không?”

Tần đường chủ lập tức quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: “Cung chủ, thuộc hạ…”

Hắn lời còn chưa dứt, liền đưa tay giương lên, từ trong tay áo bắn ra hai mũi tên màu đen, bay thẳng về hướng người kia.

Hứa Phong huyệt đạo bị điểm, trong lúc nhất thời không thể động đậy, mắt thấy hai mũi tên kia bay đến gần, người kia mới khoát tay, dễ dàng tiếp được một trong số đó, tiếp lại mượn lực nhẹ nhàng đẩy đi một cái, một mũi tên khác nhất thời bay ngược trở về. Lực đạo lúc này so với thời điểm tên bắn ra càng lớn hơn, trong nháy mắt xuyên qua bả vai của Tần đường chủ, đem hắn gắt gao đóng đinh trên mặt đất.

“A…”

Tần đường chủ máu chảy ồ ạt, nằm trên đất hét thảm.

Hạ Đinh Châu lại không thèm liếc nhìn một cái, chỉ cúi đầu thưởng thức mũi tên trong tay, nói: “Ngươi chỉ có chút thủ đoạn như thế, làm sao có thể giết được ta? Ân, khó trách ngươi muốn cấu kết với người ngoài, bán đứng Cực Nhạc cung.”

Tần đường chủ kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, kêu lên một tiếng sau, lập tức cắn chặt hàm răng lấy ra mũi tên trên bả vai, sau đó bưng miệng vết thương đứng lên, nói: “Ngươi đã sớm biết?”

“Chỉ là chút suy đoán mà thôi. Vì muốn ngươi lộ ra chút kẽ hở, cũng làm ta phí không ít công phu.”

“Thì ra là như vậy! Chẳng trách ngươi lại dễ dàng rơi vào cạm bẫy của Mộ Dung Thận như vậy… Hừ, cung chủ ngài đối với kẻ phản bội chưa bao giờ nương tay, ta sợ là không sống nổi đi? Bất quá Mộ Dung Thận đem Mộ Dung phủ trông coi chặt chẽ, chúng ta ngày ấy phải đóng giả làm to phu mới trà trộn vào được, các ngươi hôm nay… tuyệt đối không thể xông ra không được.”

Hạ Đinh Châu nở nụ cười, nói: “Ai nói là ta muốn xông ra ngoài ? Ta biết rõ ngươi chính tên phản đồ kia, ra lệnh cho ngươi và Liễu Nguyệt cùng tiến vào cứu người, ngươi đoán là vì cái gì?”

Tần đường chủ sắc mặt biến sắc, như là bỗng nhiên hiểu ra được cái gì đó, xoay người chạy ra ngoài.

Liễu Nguyệt sớm đã đứng sẵn ở bên cạnh, thân ảnh yểu điệu loáng một cái, ngăn cản đường đi của hắn, cười dài mà nói: “Tần đường chủ, chúng ta đã lâu chưa luận bàn qua, hôm nay có dịp liền so với nhau vài chiêu.”

Tần đường chủ trốn không được, đành hét lớn một tiếng, cùng nàng so chiêu.

Võ công của mấy vị đường chủ Cực Nhạc cung rõ là không phân cao thấp, thế nhưng Liễu Nguyệt có thể lọt vào mắt xanh của cung chủ, tự nhiên phải có bản lãnh của nàng. Huống hồ trên vai Tần đường chủ lúc trước còn bị thương, lại không chữa trị băng bó vết thương, nửa cánh tay rất nhanh đã bị máu tươi thấm ướt một mảng.

Liễu Nguyệt cũng không khách khí với hắn, thời điểm ra tay luôn đánh vào nơi bị thương của hắn, thời điểm hai người đấu đến chiêu thứ ba mươi, đã phân rõ thắng bại. Chỉ là Tần đường chủ kia như là một con thú bị nhốt, trước sau không chịu bó tay chịu trói.

Hạ Đinh Châu nhân tiện nói: “Liễu Nguyệt, cẩn thận giết chết hắn, làm hư chuyện của ta.”

“Cung chủ yên tâm, ta biết có chừng mực.”

Liễu Nguyệt ngoài miệng mặc dù nói như vậy, ra tay thế nhưng lại càng ác hơn mấy phần, rốt cục một chiêu chế trụ địch, gọn ghẽ giữ lại cuống họng Tần đường chủ.

Hạ Đinh Châu lúc này mới buông ra tay đang vòng qua eo Hứa Phong, đối với y nói: “Phong đệ, ngươi nếu như không thích xem cái này, liền đem mắt nhắm lại.”

Hứa Phong nào chịu nghe lời hắn ? Không những không nhắm mắt, trái lại còn mạnh mẽ lườm hắn một cái.

Người kia không tức giận, chỉ ở trên mặt Hứa Phong bóp một cái, lúc này mới đi tới trước mặt Tần đường chủ, chuyển động mũi tên trong tay kia.

Liễu Nguyệt hỏi: “Cung chủ, không hỏi hắn một chút là cấu kết với người phương nào, đem việc nữ tử bị bắt đi vu oan đến trên đầu Cực Nhạc cung ?”

Hạ Đinh Châu cười nói: “Tần Mãnh Liệt, ngươi nói ?”

“Ây… A…”

Tần đường chủ trong miệng xuất ra tiếng rên rỉ thống khổ, thế nhưng một chữ cũng không đáp.

“Hắn tự biết mình sẽ phải chết, nên làm sao lại phải nói ra ? Không cần ở trên người hắn phí tâm vô ích, chủ sự sau màn kia sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải trồi lên khỏi mặt nước thôi.”

Nói xong, mũi tên trong tay không chút lưu tình đâm vào ngực Tần đường chủ.

Tần đường chủ kia vừa muốn kêu đau đớn, liền bị Liễu Nguyệt chặn miệng lại, cuối cùng hai mắt mở to, kêu rên một tiếng hôn mê bất tỉnh.

Hạ Đinh Châu rút mũi tên ra, tiện tay ném ở trên mặt đất. Mặc dù người hắn đầy vết máu, nhưng vẫn lấy ống tay áo tỉ mỉ chùi sạch bàn tay.

Liễu nguyệt thì lại điểm mấy đại huyệt của Tần đường chủ, sau tùy tiện băng bó vết thương trước ngực hắn một chút, tiếp đến tìm đến cái roi, hướng trên mặt hắn tầng tầng đánh xuống.

Hứa Phong nhìn đến đây, cuối cùng cũng coi như đoán được bọn họ muốn hành sự ra sao. Quả nhiên thấy Liễu Nguyệt khéo léo, tại trên mặt Tần đường chủ trên triển khai thuật dịch dung, không lâu lắm, người kia liền biến thành dâng dấp giống của Hạ Đinh Châu.

Liễu Nguyệt lau một chút mồ hôi trên trán, nói: “Thời gian không nhiều lắm, thỉnh cung chủ nhanh chóng đổi y phục cho Hứa công tử để thuận lợi chạy đi, bên ngoài đã an bài sẵn nhân thủ đến tiếp ứng.”

“Ngươi đi trước.” Hạ Đinh Châu nhìn Hứa Phong nói, “Ta cùng Phong đệ lưu lại.”

“Cung chủ! Chỉ còn cách hừng đồng mấy cái canh giờ nữa, cung chủ trên người mang trọng thương, làm sao có thể, có thể…”

Hạ Đinh Châu mặt trầm như nước, nói: “Ngươi không nghe ta dặn dò, vì cũng muốn ngồi lên vị trí cung chủ này một chút sao?”

“Thuộc hạ không dám!” Liễu Nguyệt sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn khuyên nhủ, “Hoặc là… Cung chủ cùng Hứa công tử cùng đi ra ngoài ?”

“Đi vào là một người, đi ra thế nhưng lại có đến hai, là sợ người khác không nhìn ra có cái gì đó quái lạ sao?”

Hạ Đinh Châu cũng không tiếp tục cùng Liễu Nguyệt phí lời, trực tiếp đi tới thay đổi quần áo của Tần đường chủ. Liễu Nguyệt không có cách nào khác, chỉ có thể cùng Hứa Phong thay đổi quần áo, lại cho trên người Tần đường chủ một chút thương tổn, một lần nữa đem dùng xích sắt khóa hắn lại.

Nhìn ở bên trong địa lao tối tăm, thực sự có thể dùng giả đánh tráo.

Liễu Nguyệt liền nghiêm túc bố trí một phen, nói: “Cũng rất giống, thế nhưng đáng tiếc không có một chút nào phong thái của cung chủ.”

Người đã đều chật vật thành như vậy, nơi nào còn chú ý đến phòng thái ?

Hạ Đinh Châu bị nàng làm vui vẻ, đem mặt nạ da người trông coi mà người nằm trên đất lúc trước đã đeo đeo lên, nói: “Chớ trì hoãn, mau mau đi ra ngoài đi.”

Liễu Nguyệt đem tấm mặt nạ còn lại đeo lên mặt Hứa Phong, trước khi đi, ghé vào tai y nhỏ giọng nói: “Tiểu tử ngốc, cung chủ nói ngươi nếu không quay lại, hắn ngày mai liền cam tâm chịu chết, còn dặn dò ta đào tim hắn ra chữa bệnh cho ngươi. Hắn đợi ngươi một tấm chân tình, ngươi cũng đừng hại hắn nữa.”

Hứa Phong trong lòng nhảy lên một cái, cắn răng không có lên tiếng.

Liễu Nguyệt nói xong câu đó, liền cầm lệnh bài mà Mộ Dung Thận cấp cho đi ra phòng giam. Trừ Tần đường chủ đang hôn mê bất tỉnh ra, trong địa lao chỉ còn lại hai người.

Hạ Đinh Châu kêu Hứa Phong một tiếng, Hứa Phong đang tự xuất thần, nhất thời không có lên tiếng. Hắn liền đi tới hỏi: “Phong đệ, ngươi đang suy nghĩ gì?”

Hứa Phong lúc này mới hoàn hồn, nghiến răng, nói: “Ta đang hối hận… Mới vừa rồi không đi ra ngoài mà quay trở lại.”

“Là ?” Hạ Đinh Châu cười một cái, duỗi tay nắm chặt cằm Hứa Phong, môi chậm rãi đè xuống, nói nhỏ, “Ngươi bây giờ hối hận, cũng đã không kịp.”

Thân thể Hứa Phong không khỏi căng thẳng.

Môi người kia chỉ rơi ở bên khoé mi y, nhẹ nhàng chạm vào, sau đó lập tức lui ra, nói: “Trước khi hừng đông hẳn là sẽ không có người đi vào, chúng ta ngồi xuống nghỉ một chút.”

Hắn nói xong liền tìm một nơi miễn cưỡng coi là sạch sẽ, nhượng Hứa Phong ngồi xuống. Hứa Phong huyệt đạo bị chế trụ, không thể làm gì khác đành mặc hắn bài bố. Hai người ngồi đối nhau, Hứa Phong nhớ tới lời lúc trước hắn nói, hỏi: “Việc cướp tân nương, không phải do Cực Nhạc cung gây ra?”

“Cực Nhạc cung sẽ làm những việc mập mờ như thế ?”

“Vâng, người Cực Nhạc cung làm nhiều việc ác, tự nhiên cũng không kém cạnh.”

Hạ Đinh Châu ấn ấn ngực, ho nhẹ một tiếng, nói: “Liên quan đến từng tích của những cô gái kia, phía bên ta đã có một ít đầu mối, đợi sau khi thương thế ta lành rồi, chúng ta lại cùng nhau đi tìm hiểu ngọn ngành.”

Ngữ khí của hắn thân mật tự nhiên, như vẫn Chu đại ca mà Hứa Phong quen biết. Vì trên mặt hắn đeo mặt nạ, nhìn không thấy khuôn mặt khiến người thống hận kia, Hứa Phong không khỏi nhiều lần liếc mắt nhìn hắn, đã thấy giữa ngón tay hắn dính một chút máu tươi.

Hứa Phong bật thốt lên: “… Chảy máu.”

Hạ Đinh Châu cũng không cúi đầu nhìn, chỉ nói: ” Thời điểm động thủ làm vết thương nứt ra, không quan trọng.”

Hứa Phong nói: “Liễu đường chủ cho ngươi đi trước, ngươi vì sao lại không đi?”

Hạ Đinh Châu không trả lời. Mặt của hắn giấu ở dưới tấm mặt nạ, nhìn không ra biểu tình gì, gần như chỉ ở một mảnh mờ tối, khóe mắt nhìn Hứa Phong.

Rõ ràng một chữ cũng không nói, lại phảng phất như đã đều đem tất cả nói hết ra.

Hứa Phong trong lòng ngũ vị tạp trần, chỉ hận là bị điểm huyệt đạo, không thể tránh khỏi ánh mắt này của hắn, cuối cùng thẳng thắn nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa. Ai biết người kia lại đưa tay đến, nắm lấy tay y đặt ở trên ngực mình.

Hứa Phong chạm tới một mảng máu thấm ướt, liền mở mắt ra nói: “Ngươi làm cái gì?”

“Giúp ta ấn cầm máu lại.”

Hứa Phong ngẩn ra, tức giận đến nói không ra lời.

Hạ Đinh Châu ngược lại cười rộ lên, nói: “Đừng tức giận. Ta về sau cũng không thể nào cả ngày đều điểm huyệt đạo của ngươi, giống như vậy mà nắm lấy tay ngươi… Sợ rằng chỉ trong thời khắc ngắn ngủi này…”

Cách một tầng vải vóc, tim hắn dưới lòng bàn tay Hứa Phong nhảy lên. Hứa Phong cảm thấy được nhiệt độ bốc lên ngón tay, thế nhưng vì giãy dụa không ra, chỉ có thể mặc cho hắn nắm.

Khoảng thời gian ngắn ngủi này so với trong tưởng tượng còn dài hơn nhiều lắm.

Trong địa lao không nhìn thấy ánh mặt trời, nên cũng không biết được bên ngoài đã là giờ nào, Hứa Phong một đêm không ngủ, đến lúc sau cũng có chút hôn hôn trầm trầm. Y dường như mơ màng làm một giấc mộng, còn không biết giấc mộng là về cái gì, liền nghe thấy tiếng cửa tù mở ra bên ngoài.

Hạ Đinh Châu nguyên bản chỉ khép hờ mắt, vừa nghe thấy tiếng động, ngay lập tức liền đứng lên, duỗi điểm á nguyện của Hứa Phong, thấp giọng nói: “Phong đệ, chịu một chút, chúng ta liền có thể thoát thân.”

Nói xong đem Hứa Phong kéo đến bên trong góc cửa sắt, mình thì đứng ở đối diện. Hai người từng người mang một tấm mặt nạ với khuôn mặt xa lạ, bán ẩn ở trong bóng tối, nhìn lại, chỉ giống như người trông coi phổ thông.

Hứa Phong mắt nhìn phía trước, thấy vết máu dính trên vạt áo người kia. Trong thời khắc quan trọng này , trong lòng y lại không nhịn được mà nghĩ, không biết vết thương chảy máu đã ngừng chảy hay chưa?

Ý niệm này còn chưa chuyển xong, đã có một đám người vọt vào trong địa lao. Nhóm người này giơ đuốc, từng người từng người đều mang khuôn mặt dữ tợn, Hứa Phong thấy đầu lĩnh kia nhìn vô cùng quen mắt, như là người ngày hôm trước tại Mộ Dung phủ nháo một hồi. Hắn cũng không thèm nhìn tới hai người trông coi, đâm đầu xông thẳng vào trong phòng giam, thấy Tần đường chủ bị xích khoá lại, liền lớn tiếng quát: “Ma đầu kia ở đây rồi!”

Những người còn lại cùng nhau tiến lên đem Tần đường chủ kéo xuống, trong miệng cao giọng la hét: “Giết ma đầu! Giết ma đầu!”

Lúc này Mộ Dung Phi như cơn gió đuổi theo vào, sượt qua người Hứa Phong, kêu lên: “Các ngươi đừng làm loạn!”

Thế nhưng cảm xúc của quần chúng xao động, cho dù có Mộ Dung Thận ở đây, chỉ sợ cũng cản không được bọn họ. Trong thế hỗn loạn Hứa Phong bị người đụng vào ngã trên mặt đất, mãi đến tận khi đám người kia bắt lấy Tần đường chủ xông ra ngoài, Hạ Đinh Châu mới đến nâng Hứa Phong dậy, giải huyệt đạo cho y hỏi: “Phong đệ, ngươi không sao chứ?”

Hứa Phong nhìn trừng hắn một cái, không đầu không đuôi nói câu: “Là ngươi.”

“Cái gì?”

“Là ngươi sai người đem tin tức cung chủ Cực Nhạc cung bị bắt tung ra bên ngoài, trong bóng tối quạt gió thổi lửa, dẫn bọn họ đến đại náo Mộ Dung phủ, thậm chí buộc Mộ Dung Thận trước mặt mọi người tru diệt ma đầu. Như vậy, mới có cơ hội chạy đi như hiện tại. Ngươi từ lâu đã bố trí xong tất cả, căn bản một khắc cũng không nghĩ tới… Muốn chết dưới kiếm của ta.”

Hạ Đinh Châu kéo mặt nạ trên mặt xuống, sắc mặt tái nhợt đến hù người, vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe trong địa lao vang lên thanh âm của Liễu Nguyệt: “Cung chủ, người của Mộ Dung phủ đã bị dẫn đi, chúng ta cũng nên mau chóng rời đi nơi này.”

Hạ Đinh Châu liền nắm chặt Hứa Phong, nói: “Đi ra ngoài lại nói.”

Hứa Phong lúc này đã chiếm được đáp án, làm sao lại chịu để cho hắn đụng? Bàn tay phải vung lên, mạnh mẽ đẩy hắn một cái.

Võ công hắn chưa khôi phục tốt, càng không thể tránh, bị Hứa Phong đẩy lui lại vài bước, đụng vào trên người Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt đỡ lấy cánh tay hắn, kinh hô một tiếng: “Cung chủ!”

Mấy người cùng Liễu Nguyệt đến cũng đồng loạt xông tới, dồn dập lộ ra vẻ kinh hoảng, luôn miệng gọi: “Cung chủ…”

Hứa Phong bị bọn họ chặn lại, không nhìn thấy rõ tình huống thế nào, chỉ ngửi thấy một luồng máu tanh tràn ngập, sau đó nghe thấy người kia hời hợt nói một câu: “Không sao, là do thuốc mà thôi.”

Hết chương 19

Lời làm nhảm của editor : Dạo này thật sự rất bận rộn nên cũng không edit liên tục được như trước nữa, thời gian post chương mới cũng bất ổn hơn nên mọi người thông cảm nha ( TT ^ TT )

Bình luận về bài viết này