Vi Huynh – Chương 20 (1)

Chương 20 (1)

Cách một ngày, đầu của cung chủ Cực Nhạc cung đã bị treo ở trên tường thành.

Hứa Phong thừa dịp xe ngựa vừa vặn đi qua thành, y xốc mành nhìn sang, nhìn thấy một cái đầu đẫm máu, xa xa không nhìn thấy rõ được khuôn mặt.

“Bọn họ nhìn không ra đây là giả sao?”

“Người cũng đã chết rồi, còn ai rảnh rỗi đi soi xét ?” Khí trời quá nóng, Liễu Nguyệt phe phẩy cây quạt trong tay, nói, “Tần Mãnh Lí nếu đã phản bội Cực Nhạc cung, người dưới tay hắn cũng không thể dùng, cung chủ giả chết thoát thân, chính là muốn mang những người này chỉnh đốn một phen.”

Hứa Phong nghe nàng nhắc đến người kia, nhất thời không còn hứng thú nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghe tiếng lộc cộc của ngựa kéo xe.

Liễu Nguyệt nhanh chóng thăm dò tới kéo mành, nói: “Tiểu tử ngốc, ngươi không phải lại muốn chạy trốn đi? Ta lần trước đã thả ngươi chạy một lần, lần này nếu như lại để cho ngươi chạy, cung chủ không chừng sẽ nuốt sống ta.”

Hứa Phong quay đầu lại nói: “Lần trước… Chẳng lẽ thật sự người kia cố ý cho ngươi thả ta đi sao?”

Liễu Nguyệt giả vờ ủy khuất nói: “Cung chủ có mệnh, ta nào dám không theo?”

Hứa Phong vốn chỉ suy đoán, nghe nàng nói như thế, liền biết việc chính mình trốn ra khỏi Cực Nhạc cung, quả nhiên đều nằm trong kế hoạch của người kia.

Liễu Nguyệt thấy sắc mặt y không tốt, liền khuyên nhủ: “Bất kể nói thế nào, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi. Hôm qua thấy cung chủ bị thương thành như vậy, Sở Tích thiếu chút nữa tại chỗ giết chết ngươi, nếu không phải có ta ngăn…”

Đang nói chuyện, xe ngựa đằng trước bọn họ bỗng nhiên ngừng lại, người mới vừa nhắc tới Sở Tích Sở đường chủ nhấc theo kiếm xuống xe.

Liễu Nguyệt “Ồ” một tiếng, gọi lớn phu xe cũng ngừng xe, nhảy xuống xe hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Sở Tích kia một thân hồng y, vì trước đây không lâu mới vừa chịu qua thương tổn, liền sấn được yêu thích lỗ đặc biệt đến bạch*, mặt mày xinh đẹp, so với Liễu Nguyệt cũng không kém. Hắn trước tiên liếc mắt nhìn Hứa Phong đang ngồi trong xe ngựa một cái, sau đó mới đối với Liễu Nguyệt nói: “Thuốc kia… Lại cho ta thêm một viên”

* Câu này không hiểu gì cả, cầu người đến cứu giúp ta (TT . TT)

“Ngươi điên rồi?” Liễu Nguyệt sắc mặt phi biến, nói, “Cung chủ vì xử trí Tần Mãnh Liệt, hôm qua đã uống qua một viên thuốc, làm sao có thể tiếp tục ăn viên thứ hai?”

Sở Tích khóe mắt đỏ lên, nói: “Cung chủ nếu không ăn, sợ là đến Lâm An thành cũng không đến được.”

Liễu Nguyệt nghe vậy, nơi nào còn đứng vững? Lập tức nói: “Ta đi nhìn cung chủ một chút.”

Nàng lên xe ngựa phía trước, Sở Tích vẫn còn đứng tại chỗ cũ, ánh mắt lạnh lẽo như đao, phóng thẳng tới Hứa Phong.

Nhưng Hứa Phong lại chẳng hề đem hắn để vào mắt. Y âm thầm điều tức, phát hiện nội lực hoàn toàn bị chế trụ, coi như không để Liễu Nguyệt nhìn ra, y cũng trốn không được xa.

Bên kia Liễu Nguyệt lên xe ngựa sau, trong xe vang lên một trận ngột ngạt quá tiếng ho khan, tiếp theo là liễu nguyệt nói thật nhỏ thanh, mà vì cách quá xa, Hứa Phong nghe không rõ nàng nói cái gì.

Cũng không lâu lắm liễu nguyệt liền xuống xe ngựa, thần sắc trên mặt khó phân biệt, đối Sở Tích nói: “Cung chủ đã uống thuốc, nhanh đi Lâm An thôi.”

Sở Tích vừa tàn nhẫn khoét Hứa Phong liếc mắt một cái, lúc này mới trở về trên xe.

Xe ngựa một lần nữa xuất phát, tốc độ đi đường còn nhanh hơn so với lúc trước, một đường điên cuồng đi không ngừng nghỉ. Liễu Nguyệt nguyên bản còn cùng Hứa Phong vừa nói vừa cười, lúc này lại bình tĩnh không lên tiếng nữa.

Hứa Phong đoán thương thế người kia có vẻ đã nặng hơn, lại nhẫn nhịn không có đánh nghe, cách một phút chốc, liền nghe thấy Liễu Nguyệt mở miệng nói: “Cung chủ ăn thuốc kia, chính là Cực Nhạc cung bí thuốc, có thể ở trong thời gian ngắn kích phát tiềm năng của con người, một khi hiệu lực của thuốc đã qua, thì chỉ giống như một cây đèn cạn dầu… Ta khuyên cung chủ đừng tiếp tục uống thuốc, nhưng hắn nói…”

Liễu Nguyệt ngừng một chút, dời đầu đi chỗ khác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Hắn nói, Sở Tích đã coi ngươi là cái đinh trong mắt, hắn nếu như chết ở chỗ này, sợ chỉ một mình ta không bảo vệ được ngươi, cho nên dù như thế nào, cũng phải chống đỡ được đến Lâm An.”

Hứa Phong nghe xong một lời cũng chưa nói.

Y chậm rãi nắm chặt nắm đấm, cảm nhận được móng tay sâu sắc đâm vào trong da thịt.

Lâm An thành cách không xa, bọn họ đi không ngừng nghỉ như vậy, đến ngày thứ hai cũng đã đến. Cực Nhạc cung ở Lâm An vốn có một phân nhánh, nhưng vì tên phản bội Tần đường chủ, chỗ kia cũng để qua một bên không cần thiết nữa, thay đổi một địa điểm khác, do Lâm công tử chủ trì đại cục.

Bọn họ thời điểm đến chính là ban đêm, biết được cung chủ trọng thương, mọi người đều loạn tùng phèo lên. Hứa Phong không thấy Lâm công tử trước mặt, chỉ bị an bài tiến vào một chỗ trong tiểu viện. Nói là ở tạm, nhưng bên ngoài lại có người trông coi, cùng bộ dáng giam lỏng thật giống nhau.

Ngay đêm đó không ngừng có người ở sát vách trong nhà ra ra vào vào, tình cờ truyền đến âm thanh mắng người của Sở Tích cùng âm thanh Từ thần y gọi người lấy châm lấy thuốc, đến hừng đông mới thiêu giảm một chút.

Hứa Phong mấy đêm liền ngủ không ngon giấc, bởi vì không thể đi ra ngoài, chỉ có thể từ trong miệng gã sai vặt đưa cơm cho y nghe được vài câu, cái gì “Cung chủ vẫn luôn hôn mê ngủ không tỉnh”, “Cung chủ hộc máu” hoặc là “Sở đường chủ tức giận đến lấy roi đánh người” các loại.

Như vậy qua mấy ngày, Từ thần y ngược lại lại đến đây nhìn Hứa Phong một hồi. Hắn vừa vào cửa liền kéo dài nghiêm mặt, một bộ dạng mặt mày ủ rũ, nói: “Tiểu tử thúi, ban đầu ta thật sự không nên nhất thời nhẹ dạ trị bệnh cho ngươi, bây giờ chọc tới sát tinh như vậy, thực sự là trốn cũng không thoát được.”

Hứa Phong rót cho hắn chén trà, nói: “Ngươi với bọn hắn không phải một bọn sao?”

Từ thần y đang uống trà, bị y chọc tức đến sặc, một bên khụ vừa nói: “Ta nếu như cùng bọn hắn… Khụ khụ, là một bọn, họ Sở kia làm sao sẽ rút kiếm gác ở trên cổ ta, nói ta muốn nếu cứu không được cung chủ của bọn họ, sẽ giết ta chôn cùng hắn. Ta hảo hảo hành y chữa bệnh, kiếm chút bạc lời nho nhỏ mà thôi, đây là trêu ai ghẹo ai? Thực sự là tai bay vạ gió, tai bay vạ gió.”

Người trong tà đạo làm việc chính là như vậy, Hứa Phong sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, cầm chén trà hỏi: “Vậy ngươi đến tột cùng có cứu được hắn không?”

Từ thần y nắn vuốt râu mép, nói: “Nếu không có ta diệu thủ hồi xuân, hắn có thể sống đến bây giờ sao ? Chỉ là về sau lại khó mà nói, nếu hắn mấy ngày nay có thể tỉnh lại, tự nhiên còn có thể cứu được, nếu vẫn chưa tỉnh lại…”

Hắn không nói thêm gì nữa, thở dài nói: “Nói chung mặc cho số phận đi.”

Tính mạng Từ thần y hiện tại cùng người kia treo cùng một khối, tất nhiên nửa điểm cũng không dám khinh thường, cùng Hứa Phong nói vài câu, liền vội vã trở lại sắc thuốc.

Hứa Phong không có đứng dậy tiễn hắn, vẫn cứ nắm chặt cốc ngồi ở bên cạnh bàn, đến khi Từ thần y đi rồi, tay y mới run lên, làm nước trong chén trà cũng đổ ra. Y lại không để ý đến, trái lại sắc mặt trắng bệch nằm ở trên bàn.

Đến đầu tháng, độc cổ trùng trong thân thể y sẽ đúng hạn mà phát tác.

Lúc này lại đau đến so với bất kỳ lần nào cũng đều lợi hại hơn. Hứa Phong tóc mai rất nhanh liền bị mồ hôi làm ướt, hắn xiết chặt cổ tay của mình, sống chết cắn môi không lên tiếng.

Trước đây lên tiếng kêu đau, là bởi vì biết sẽ có một người vì y mà đau lòng.

Bây giờ người này lại không có.

Vô luận từ trước ăn qua bao nhiêu khổ, một khi biết có người cưng chìu mình, liền khó tránh khỏi mà quý trọng nó, một chút đau cũng không chịu nổi. Hiện tại chỉ còn dư lại một mình, nhất thời chỉ có thể như nguyên bản, dù đau thế nào cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hứa Phong đau hơn nửa đêm, giữa chừng tựa hồ ngất đi một hồi, sau đó liền giãy dụa tỉnh lại, rót cho mình chén nước uống, cảm thấy được dễ chịu hơn một ít, cứng rắn chống đỡ nằm trở về trên giường.

Y cảm giác ngủ thẳng đên buổi chiều ngày hôm sau, gã sai vặt đưa cơm đến hai lần, đều không gọi y thức dậy, cuối cùng là bị huyên náo ngoài phòng làm cho tỉnh giấc. Thời điểm ngủ còn tốt hơn một chút, một khi tỉnh lại, loại cảm giác vạn trùng cắn xé ở cổ tay lại ồ ạt ập tới, đau đến y không ngủ được.

Bên ngoài làm đến lợi hại, không biết đã xảy ra chuyện gì, Hứa Phong suy nghĩ một chút, vẫn là vén hạ giường, đứng dậy đi xem rõ ngọn ngành.

Y đêm qua ra một thân mồ hôi, làm quần áo ướt đẵm, dính trên người cực kì không thoải mái, nhưng y cũng không có khí lực để đổi cái khác, cứ như vậy đi tới mở cửa phòng.

Sân nơi y ở không lớn, lúc này thế nhưng lại có hai người ở trong viện đánh nhau.

Một đỏ một trắng hai bóng người, hồng y Sở Tích một tay cầm kiếm một tay dùng roi, chiêu thức mau lẹ cực kỳ, làm người xem hoa cả mắt. Một người khác áo trắng không binh khí, tay không cùng hắn so chiêu, thế nhưng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.

Hứa Phong định thần nhìn lại, mới phát hiện người áo trắng này chính là vị mà cung chủ tối sủng hạnh Lâm công tử. Y nghe đại danh Lâm công tử đã lâu, hôm nay tại ở gần thấy được, quả nhiên là nhân vật ngọc thụ lâm phong. Tướng mạo Sở Tích tuy tốt, nhưng cùng hắn đứng cùng một chỗ, cao thấp đều không bằng.

Chỉ là không biết hai người bọn họ làm sao lại đánh nhau? Coi như là tranh giành tình nhân, cũng không cần thiết phải đánh tới trước cửa phòng y đi?

Hứa Phong đang tự cảm thấy kỳ quái, liền thấy Liễu Nguyệt đi tới nói: “Cung chủ còn đang bệnh, hai người các ngươi ở đây hồ nháo cái gì?”

Sở Tích im lìm không lên tiếng, kiếm pháp trên tay càng kiệt liệt hơn.

Ngược lại Lâm công tử cười nói: “Sở đường chủ muốn cùng ta so chiêu, tại hạ không thể làm gì khác hơn là phụng bồi.”

Liễu Nguyệt nũng nịu trách mắng: “Sở Tích, mau dừng tay!”

Hai người đều là đường chủ, Sở Tích đương nhiên sẽ không nghe nàng, thậm chí ngay cả lời đều không tiếp đến một câu. Liễu Nguyệt cũng không để ý, chỉ liếc nhìn Hứa Phong một cái, bỗng nhiên nói: “Cung chủ tỉnh rồi.”

Nàng câu nói này nói rất nhẹ, mà mọi người tại đây, đều là nghe được rõ rõ ràng ràng.

Hứa Phong chấn động trong lòng, biết người kia nếu đã tỉnh, Từ thần y sẽ có biện pháp cứu hắn, không nói ra được trong lòng là tư vị gì.

Sở Tích thì lại kích động nhất, lập tức ngưng đánh, tiện tay đem roi quăng ở một bên, đề kiếm hỏi: “Thật chứ?”

Liễu Nguyệt tức giận nói: “Ta còn không muốn sống nữa sao? Lấy chuyện như thế ra tiêu khiển ngươi ?”

Sở Tích lúc này mới tin, nói: “Ta đi nhìn một chút.”

Nói xong xoay người rời đi.

Liễu Nguyệt cũng không để ý đến hắn, đi thẳng tới trước mặt Hứa Phong, nói: “Tiểu tử ngốc, cung chủ nói muốn gặp ngươi.”

Hứa Phong ngẩn ngơ, còn chưa trả lời, Sở Tích đã quay lại đến nói: “Ta không cho phép! Cung chủ bị thương tổn như vậy, tất cả đều do người này hại, làm sao có thể cho y tái kiến cung chủ?”

Thời điểm hắn nói chuyện, mũi kiếm sáng loáng đã hướng ngay Hứa Phong.

Lâm công tử tiến lên một bước, bất động thanh sắc cản lại, nói: “Tại hạ cũng không biết, nguyên lai sự vụ bên trong Cực Nhạc cung… Bây giờ đều là do Sở đường chủ định đoạt sao ?”

Ngữ khí hắn ôn hòa khiêm tốn, lời giễu cợt hắn nói ra, cũng làm người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.

Sở Tích cũng không căng thẳng, cười lạnh nói: “Cung chủ bị thương nặng, ta đương nhiên phải thay hắn suy nghĩ. Vừa nãy nếu không phải do ngươi ngăn lại, ta từ lâu đã muốn một kiếm giết chết tiểu tử này. Nghe nói hắn cùng Mộ Dung Phi rất gần gũi, bảo vệ Lâm công tử như vậy, xem ra là còn nhớ tình cũ.”

Lâm công tử hơi mỉm cười nói: “Trong lòng ta chỉ có cung chủ, cho nên phải bảo vệ người hắn muốn che chở, miễn cho người khác hồ nháo giết lung tung.”

Hứa Phong nghe đến đó, mới biết chính mình mới vừa từ quỷ môn quan dạo qua một vòng. Thế nhưng y cũng không suy nghĩ nhiều, đối với Liễu Nguyệt nói: “Liễu đường chủ, ta trước tiên thay quần áo khác.”

Liễu Nguyệt nói: “Được, ta ở ngoài cửa chờ ngươi.”

Kỳ thực y đi gặp kẻ thù, một thân bộ dạng ấy cũng có thể ra cửa, nhưng Hứa Phong vẫn thay đổi một thân quần áo sạch, lại đem lược chai lại tóc tai. Làm xong hai việc nhỏ ấy, đã phí đi của y không ít khí lực, chờ y lần thứ hai mở cửa r, ngoài cửa chỉ còn dư lại một mình Liễu Nguyệt. Sở Tích cùng Lâm công tử thời điểm ở Cực Nhạc cung như nước với lửa, cũng không biết có phải hay không vì một lời không hợp, liền chạy đi nơi khác quyết đấu thắng bại. Liễu Nguyệt không đề cập đến, Hứa Phong cũng không hỏi, cùng nàng ra sân.

Nơi người kia ở không xa, Hứa Phong đi qua một đoạn đường, liền bị Liễu Nguyệt đưa vào bên trong một gian phòng. Trong phòng không có người hầu hạ, chỉ huân hương đột trên bàn, hương vị nồng nặc sặc chết người. Hứa Phong ngửi thấy một trận mùi hương, mới đột nhiên ý thức được, mùi thơm này là dùng để che dấu mùi máu tanh nồng nặc.

Trên giường lều vải cũng đều buông xuống, thấy được một cái bóng mơ hồ, bán dựa ngồi ở đầu giường.

Liễu Nguyệt hướng đạo nhân ảnh kia hành lễ, nói: “Cung chủ, người đã mang tới.”

Hứa Phong nín thở đợi nửa ngày, mới nghe được người kia nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Liễu Nguyệt không đợi hắn dặn dò, liền nhỏ giọng lùi ra, Hứa Phong một mình đứng ở trong phòng, nghe thấy hắn nói: “Lại đây ngồi.”

Hứa Phong đứng không nhúc nhích.

Màn bên trong liền vang lên một trận huyên náo, tiếp đến từ bên trong vươn ra một cái tay. Hứa Phong nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, người này bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy dây cương ngựa, làm người nhìn không nỡ dời đi ánh mắt. Hiện nay cái tay này thế nhưng đã lởm chởm hơn nhiều, dấu đi cổ tay quấn một lớp băng mỏng bên ống tay áo rộng thùng thình, trong lòng bàn tay lại cầm một viên thuốc màu đỏ sậm.

Cách một lớp mành, người kia đối với Hứa Phong nói: “Lại đây, đem thuốc uống vào.”

Hứa Phong nhìn chằm chằm viên thuốc kia, chóp mũi ngửi thấy một luồng máu tươi nồng nặc, trộn lẫn với huân hương cũng che đi phần nào. Mấy tháng trước y đều đã từng ăn qua, đương nhiên biết thuốc này từ đâu mà có. Chỉ là lâu về trước, vì chính hắn lấy huyết làm thuốc, là vì y một lòng ái mộ Chu đại ca, thế nhưng người trước mặt y bây giờ, lại là cung chủ Cực Nhạc cung đã phá hủy tay phải của y.

Nơi cổ tay truyền đến một hồi đau đớn .

Y trước sau luôn nhớ tới người kia là như thế nào mạn bất kinh tâm* mà xuất kiếm, tươi cười đánh gãy gân mạch trên tay y, hiện tại muốn y uống thuốc làm từ máu của kẻ cầm đầu này, y làm sao nuốt xuống được?

* Tùy tiện, không chịu ràng buộc bởi điều gì

Hứa Phong im lặng không lên tiếng đứng một hồi, cũng không có vươn tay lấy thuốc kia, trái lại quay đầu đi ra khỏi gian phòng.

Ngoài phòng có hai người trông coi của Cực Nhạc cung, cửa phòng vừa mở ra, liền ngăn cản Hứa Phong. Bọn họ ra tay rất có chừng mực, không chút nào dám đả thương Hứa Phong, chỉ là chặn lại cửa không cho y đi ra ngoài. Thời điểm võ công Hứa Phong vẫn còn, có lẽ còn có thể xông ra một lần, lúc này nội lực bị chế trụ, tất nhiên là không xông ra được.

Hắn vừa mới lui về, cửa liền “Oành” một tiếng đóng lại, tay của người nọ vẫn cứ duỗi ra sau trướng, nói: “Phong đệ, lại đây uống thuốc.”

Vẫn cứ như lúc trước dụ dỗ hắn, loại ôn nhu kia mang ngữ khí bất lực.

Hứa Phong quay người lại, rốt cục mở miệng cùng hắn nói chuyện, nói: “Ta sẽ không uống.”

Người kia nói: “Ngươi uống thuốc, ta liền để ngươi đi ra ngoài.”

Hứa Phong vẫn cứng ngắc không nhúc nhích.

“Hôm nay đã là đầu tháng, ngươi không uống thuốc, độc cổ trùng trong người sẽ phát tác.” Người kia dừng một chút, nói, “Hay nói là đã phát tác rồi đi ?”

Hứa Phong theo bản năng mà nắm chặt tay phải, sau chầm chậm buông ra, nói: “Không có quan hệ gì với ngươi.”

“Phong đệ, ta là vì tốt cho ngươi…”

“Phế bỏ tay của một người, sau đó lại giả mù sa mưa mà trị thương cho hắn, vậy cũng là đối tốt với hắn ?”

Người kia yên tĩnh, ngay sau đó bên trong màn phát ra một trận ho khan, cách một lúc lâu, thanh âm kia mới dần dần trở nên bình lặng lại. Thanh âm của hắn vốn đã rất thấp, lúc này cơ hồ càng không nghe thấy gì, nói: “Sai lầm lớn đã thành, lẽ nào đến cơ hội sửa chữa cũng không có sao”

Hứa Phong nghiêm mặt nói: “Đã quá muộn rồi.”

Hắn nếu như chưa từng giả trang Chu Diễn, ở trong mắt y bất quá cũng chỉ là một tên dâm tặc tội ác tày trời, báo qua thù rồi cũng sẽ bỏ qua, sao lại có thể giống như hiện tại… Thời khắc nào cũng nghi ngờ, hắn câu nói nào là thực tâm, câu nào là giả ý?

Người kia thở dài, đem thuốc nắm trong tay thu về, thay đổi loại ngữ điệu tùy tiện nói: “Phong đệ không chịu uống thuốc, xem ra là không nỡ đi. Vừa vặn ta đây thiếu một người làm ấm giường, ngươi liền lưu lại thay ta bưng trà rót nước, thay y phục đổi thuốc đi.”

Hứa Phong không ngờ được hắn lại đổi trắng thay đen nhánh ư vậy, tức giận đến mắng to: “Vô liêm sỉ!”

Xông tới xốc màn lên.

Từ ngày ra khỏi địa lao, Hứa Phong đã nhiều ngày chưa từng thấy hắn, hắn giờ khắc này ngồi dựa vào đầu giường, khoác trên người kiện lăn viền bạc hắc y, bộ dáng hiện tại đã hao gầy đi rất nhiều. Không biết có phải là do tài nghệ của Từ Thần y, hay vẫn là đan dược của Cực Nhạc cung đặc biệt linh nghiệm, vết roi trên mặt hắn đã kết vảy, biến thành một vệt màu máu đỏ tươi, chiếu vào trên khuôn mặt tựa bạch ngọc kia, lại càng thêm mấy phần diễm sắc.

Hết chương 20 (1)

2 bình luận về “Vi Huynh – Chương 20 (1)

Bình luận về bài viết này