Vi Huynh – Chương 21

Chương 21:

Từ thần y đi vào trong nhà nhìn, thấy trên giường khắp nơi đều bừa bộn. Hứa Phong cuốn lấy chăn nép vào trong lồng ngực Hạ Đinh Châu, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hạ Đinh Châu chỉ mặc một bộ trung y, trên vạt trắng như tuyết có vài điểm hồng, có vẻ vết thương vừa khép lại không lâu lại bị động đến.

Từ thần y tức giận đến râu mép đều thổi lên, vô cùng đau đớn nói: “Tiểu tử thúi không chịu uống thuốc, ngươi cường ngạnh ép y không được đi ? Cớ sao lại làm đến đẫm máu như vậy ? Thương thế kia mới tốt lên được bao lâu ? Coi như võ công khôi phục được tốt, cũng không chịu nổi dằn vặt như vậy!”

Hạ Đinh Châu thần sắc biến ảo không ngừng, không biết đang suy nghĩ gì, bị Từ thần y thì thầm nửa ngày, lại không nói một lời.

Từ thần y liền nói tiếp: “Huống hồ cổ trùng kia đã đi vào tâm mạch của ngươi, xem ra là lấy không ra, tư vị vạn trùng cắn xé…”

Hạ Đinh Châu khoát tay áo một cái, xen lời hắn: “Được rồi, lại đây trị thương.”

Từ thần y dòng dõi cùng tính mạng cũng nắm ở trong tay hắn, tự nhiên không dám thất lễ, bận rộn lấy thuốc trị thương đi ra.

Hạ Đinh Châu lại nhẹ nhàng từ trong chăn dịch ra cánh tay của Hứa Phong, nói: “Trước tiên nhìn tay của y.”

Tay Hứa Phong lúc trước bị trói hồi lâu, trên cổ tay hằn lên một đạo vết tích xanh tím, nhưng cũng xem như không quá nghiêm trọng, cùng với vết thương trên ngực Hạ Đinh Châu thì thật không thể so bằng. Nhưng hắn kiên trì bảo Từ thần y thoa thuốc vào hai tay của Hứa Phong trước, mới cởi quần áo ra trị thương tổn của chính mình.

Hứa Phong ngủ cũng không quá an ổn, Hạ Đinh Châu liền ôm y không buông, cứ như vậy nhượng Từ thần y thay đổi thuốc trị thương cho y, lại lần nữa băng bó lại vết thương.

Xong việc, Từ thần y lau đi mồ hôi trên trán, thiên đinh ninh vạn dặn dò: “Hoàn hảo lúc này chỉ là chảy ít máu, vết thương không có nứt ra, bất quá tuyệt đối không thể có lần sau, bằng không ai cũng không thể cứu được ngươi.”

Hạ Đinh Châu không coi là chuyện đáng kể, chỉ nhìn Hứa Phong trong lồng ngực, hỏi: “Y nếu như vẫn không chịu uống thuốc… Sẽ như thế nào?”

“Không những thương tổn trên tay phải không thể trị hết, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.”

“Lời này ngươi cũng cùng y nói qua?”

“Đương nhiên.”

Hạ Đinh Châu sờ sờ tóc mai Hứa Phong, tự nhủ nói: “Y thật không còn muốn sống nữa, đúng hay không?”

Từ thần y chỉ bị hắn nhìn chăm chú, liền cảm thấy sau gáy lạnh lẽo một trận, lúc này nào dám trả lời? Quả nhiên đến thở mạnh cũng không dám.

Cũng may Hạ Đinh Châu cũng không muốn hắn trả lời, tiếp lại hỏi: “Y nếu như chịu trị thương, ngươi bao lâu mới có thể trị khỏi tay cho y?”

“Tay đã trị hơn nửa năm, ta tính toán không quá hai tháng liền có thể khỏi rồi.”

“Hai tháng…”

Hạ Đinh Châu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nở nụ cười. Chỉ là bên trong ánh mắt của hắn lại không hề có ý cười, càng giống như là có chút thương tâm, nói: “Không quá hai tháng nữa, lại đến Trung thu rồi.”

Hứa Phong ngủ mê man một đêm, đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại y phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường của Hạ Đinh Châu, mà người kia thì lại dựa ở bên giường, trong tay cầm quyển sách lật xem. Hắn khoác lên một bộ thường phục, tóc tai tùy ý dùng kim quan buộc lại, cửa sổ bên cạnh mở ra phân nửa, gió nhẹ thổi tới một ít cánh hoa bé nhỏ, rơi linh tinh trên tóc hắn, bộ dạng trông rất lỗi lạc.

Hắn nghe thấy động tĩnh trên giường, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Phong, hòa nhã nói: “Ngươi đã tỉnh? Có muốn ăn chút gì hay không?”

Cùng hôm qua quả thực như hai người khác nhau.

Mà Hứa Phong còn nhớ đến sự nhục nhã ngày hôm qua, liền đối với hắn vừa căm hận vừa e ngại, hai mắt ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm thứ gì đó có thể lấy làm binh khí.

Hạ Đinh Châu thấy y không đáp, liền gọi người đưa một bát cháo tiến vào. Cháo kia đã sớm nấu xong, vẫn luôn hâm nóng trong bếp, thời điểm bưng vào vẫn còn nóng hổi.

Thế nhưng Hứa Phong nhìn cũng không thèm, chớ nói chi là ăn.

Hạ Đinh Châu liếc nhìn hắn nói: “Làm sao? Sợ ta hạ độc bên trong sao?”

Hứa Phong nghĩ thầm, nếu thật sự có độc, y sẽ tự nguyện một hơi ăn hết.

Hạ Đinh Châu phảng phất như nhìn thấu tâm tư của y, nói: “Ngươi không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn gì, xem ra là một lòng muốn chết.”

Hứa Phong trong miệng khàn khàn, nói: “Ta vào bốn năm trước đã chết rồi.”

Thời điểm lần đầu gặp phải người này, một kiếm kia không chỉ phá nát tay y, mà còn lấy đi sinh mệnh y, sau đó cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Hạ Đinh Châu ánh mắt mạnh mẽ run lên. Hắn cúi đầu giống như đang che giấu gì đó, nhìn chữ viết trên trang giấy, nói: “Ân, mặc dù ngươi không để ý đến sinh tử của mình, thế nhưng trên cõi đời này vẫn còn có người luôn mong nhớ ngươi đi? Ta nhớ ngươi còn có một vị sư phụ đi? Như thế chắc chắn huynh đệ đồng môn cũng không thiếu đi?”

Hứa Phong nghe lời này, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Nếu ta sai người bắt bọn họ tới, ở trước mặt ngươi giết chết từng người một, ngươi nói khi đó ngươi có chịu uống thuốc hay không ?”

Hứa Phong giận đến điên người, thiếu chút nữa đã từ trên giường nhảy vọt xuống. Mà thân thể y vốn đã suy yếu, đến nay vẫn chưa ăn qua chút gì, hai chân đều mềm nhũn không có khí lực, mới vừa bước xuống giường liền ngã trên mặt đất. Khắp nơi trên người y đều cảm thấy đau, cắn răng nghiến lợi trừng nhìn Hạ Đinh Châu, kêu lên: “Đừng động đến bọn họ!”

Nói không rõ là đang ra sức mắng chửi hay là đang cầu xin.

Hạ Đinh Châu dựa trên giường nhỏ, nhìn y trên mặt đất giãy giụa một hồi, mới đứng dậy đi tới trước mặt y, duỗi một cánh tay ra chạm vào mặt y, nói: “Có thấy không ? Với bộ dạng hiện tại của ngươi, đến người mình quan tâm cũng không bảo vệ được.”

Hứa Phong nhắm mắt lại nói: “Ngươi giết ta đi.”

Hạ Đinh Châu lại nói: “Lúc trước ta từng nghe ngươi nói, ngươi còn có một vị huynh trưởng thất lạc nhiều năm đi?”

Hứa Phong đột nhiên mở ra hai mắt.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Hạ Đinh Châu lộ ra một điểm ý cười, dùng giọng điệu lúc thường dụ dỗ y uống thuốc, thấp giọng nói: “Ngươi ngoan ngoãn chữa khỏi thương thế trên cổ tay, ta liền cho phép huynh đệ các ngươi gặp lại… Ngươi xem như vậy như thế nào?”

Trong đầu Hứa Phong trong nháy mắt trống không. Qua nửa ngày, y mới mờ mịt ngẩng đầu lên, từ trong cổ họng phát ra vài chữ: “Không thể nào.”

“Dùng thế lực của Cực Nhạc cung, muốn tìm một người có gì là khó khăn ? Ban đầu ta ngồi lên vị trí cung chủ này, cũng là vì…” Hạ Đinh Châu ho khan vài tiếng, như là đứng quá lâu, nên có chút không chống đỡ nổi, thế nhưng hắn vẫn đưa một tay đến trước mặt Hứa Phong, nói, “Trước tiên đứng lên rồi nói sau đi.”

Hứa Phong chẳng hề để ý đến hắn, chỉ hỏi: “Ngươi thật sự tìm được ca ca ta ? Hắn hiện tại ở nơi nào?”

Hạ Đinh Châu không trả lời, vẫn luôn đưa tay nhìn y.

Hứa Phong không có cách nào khác, đành nâm lấy cái tay kia của hắn. Hạ Đinh Châu dùng sức, đem Hứa Phong từ trên mặt đất kéo lên, sau đó cả người dựa vào trên cánh tay y, nói: “Dìu ta trở lại bên giường.”

Kỳ thực đi đến giường chỉ cách vài bước chân, chính hắn cũng tự có thể đi được, làm như thế chỉ là muốn sai bảo Hứa Phong mà thôi. Hứa Phong nín giận trong lòng, nhưng vì muốn thám thính chút tung tích của huynh trưởng, nên vẫn cố nhịn xuống, đỡ hắn đi.

Hạ Đinh Châu một lần nữa trở về trên giường mềm, nhắm mắt dưỡng thần một chút, mới mở miệng nói: “Hắn bây giờ đang ở chỗ rất an toàn, còn sau đó thế nào, thì còn tùy vào biểu hiện của ngươi.”

Hứa Phong không biết có phải là do cổ trùng hay không, quấy nhiễu đến hai chân mềm nhũn, như đạp trên mây, không biết có phải trong mơ hay không. Mà cho dù có ở trong mơ, y cũng không dễ dàng tin lời nói của Hạ Đinh Châu như vậy.

“Làm thế nào chứng minh người kia thật sự là ca ca ta, mà không phải là người ngươi tùy tiện tìm về gạt ta ?”

Hạ Đinh Châu vẫn cứ nhắm hai mắt, chậm rãi nói: “Cha mẹ ngươi đều họ Trần, một nhà các ngươi vốn dĩ là ở Ký Châu Tân Dương huyện, hai mươi năm trước Ký Châu gặp đại hạn, cha mẹ ngươi lúc đang chạy nạn trên đường đều nhiễm bệnh dịch mà lần lượt mất đi, sau đó ngươi lại cùng huynh trưởng lang bạt kỳ hồ một thời gian. Ngươi sinh năm rồng, sinh thần là ngày mùng 7 tháng 9, huynh trưởng kia của ngươi lớn hơn ngươi sáu tuổi. Thời điểm hai ngươi thất lạc, ngươi bất quá chỉ mới bốn tuổi…”

Hứa Phong nghe hắn nói thật êm tai, quả nhiên có mấy phần là sự thực, chỉ là thời điểm mà y cùng huynh trưởng thất tán tuổi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ, nhất thời cũng phân không được thật hay giả.

Hạ Đinh Châu thấy hắn do dự, liền nói: “Việc này ta là giao cho Liễu Nguyệt đi làm, nếu ngươi không tin, cũng có thể tìm nàng hỏi vài câu.”

So với Hạ Đinh Châu, Hứa Phong càng tin tưởng Liễu Nguyệt hơn, lập tức muốn đi ra tìm người.

Hạ Đinh Châu lại ngăn y lại nói: “Chờ một chút, trước tiên đem cháo trên bàn ăn hết.”

Hứa Phong đứng không nhúc nhích.

Hạ Đinh Châu nói: “Ngươi cả ngày không ăn gì, lại muốn ngã thêm một lần bên ngoài sao? Nhanh ăn đi, bằng không vị huynh trưởng kia của ngươi cũng phải chịu đói.”

Hứa Phong bị hắn uy hiếp, thực sự không có cách nào khác, đành ngoan ngoãn đến bên cạnh bàn húp cháo.

Hạ Đinh Châu một mặt nhìn y ăn, một mặt gọi người tìm Liễu Nguyệt đến đây.

Liễu Nguyệt nghe lời đoán ý, vừa vào phòng liền thấy đôi oan gia này không giống bình thường ầm ĩ, trái lại an an tĩnh tĩnh mà ngồi, liền không khỏi nở nụ cười, hỏi: “Cung chủ có gì phân phó?”

“Trước đó vài ngày, ta có phải bảo ngươi đi tìm một người?”

Liễu nguyệt sững sờ, nói: “Cung chủ chỉ chính là… ?”

“Chính là hai mươi năm trước, thời điểm Ký Châu gặp đại hạn… người bị thất tán kia…”

Liễu Nguyệt giờ mới hiểu được, liếc mắt nhìn Hứa Phong ngồi bên cạnh, nói: “Thật là có việc này.”

Hứa Phong liền chen vào nói: “Sau đó thì sao? Liễu đường chủ đã tìm được chưa?”

“Dù sao cũng đã là chuyện hai mươi năm trước, thủ hạ đi thám thính rất trắc trở, mới tìm được người cung chủ muốn tìm.”

“Vậy hắn ở nơi nào?”

“Chuyện này…” Liễu Nguyệt con ngươi đảo một cái, nói, “Thám tử đưa tới mật thư, ta cũng không dám âm thầm mở ra, lúc đó liền trực tiếp giao cho cung chủ. Hắn ở nơi nào, sợ là chỉ có một mình cung chủ biết.”

Hạ Đinh Châu gật gật đầu, phất tay làm cho nàng lui xuống, hỏi Hứa Phong nói: “Lần này ngươi tin rồi chứ?”

Hứa Phong vẫn bán tín bán nghi. Nhìn bộ dạng Liễu Nguyệt, cũng không giống như thông đồng với Hạ Đinh Châu, chỉ là lúc nàng nói chuyện luôn giấu giấu dím dím, tựa hồ như có ẩn tình gì đó. Trong lòng y tuy rằng rất mong được đoàn tụ với huynh trưởng, nhưng lại sợ đây bất quá là chỉ một cái âm mưu nào đó, chính mình lại uổng công vui mừng.

Dù sao cõi đời này nào có chuyện trùng hợp như thế, nói muốn tìm một người liền có thể tìm được ? Người kia đến tột cùng là thật hay giả, e rằng chỉ có lúc thấy tận mắt mới xác đinh được.

Hứa Phong lúc này đã đem cháo uống xong, vì trong lòng có chút tưởng niệm, nên ngay cả tinh thần cũng khá lên được chút, hỏi: “Ta lúc nào có thể cùng ca ca ta gặp mặt?”

Hạ Đinh Châu trên mặt hiện lên ý cười, nói: “Ngươi trước tiên đem thuốc hôm nay uống đi.”

Nói xong liền vén lên ống tay áo, nói: “Ta gọi Từ thần y tiến vào chế dược.”

Hứa Phong thấy trên cổ tay hắn vẫn còn quấn lấy lụa trắng, lập tức tầm mắt mở rộng, nói: “Không cần, những thuốc kia… Ta đều giấu ở dưới gối.”

Hạ Đinh Châu nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe miệng nhếch lên, mặt mày phảng phất như có chút vui mừng, nói: “Ta nghĩ ngươi đã ném đi từ lâu rồi.”

Hứa Phong thấy hắn như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu một trận, hỏi: “Ngươi phí nhiều công sức tìm ca ca ta như thế, chỉ vì muốn ta trị thương tổn trên tay thôi sao?”

“Không như thế thì còn có thể vì cái gì? Về phần ta tại sao làm như thế, trong lòng ngươi tự mình biết rõ, chỉ là không dám nghĩ tới, càng không muốn tin tưởng ta.”

Hứa Phong nhớ tới Chu đại ca của y, trong lòng càng cảm thấy chua xót, hỏi: “Ngươi lần này… Có gạt ta hay không ?”

“Không có.”

Hạ Đinh Châu hồi lâu mới nói, như là quá mệt mỏi nên tay vội vã đặt trên giường, dùng hết khí lực nói: “Phong đệ, ta về sau sẽ không tiếp tục lừa ngươi.”

Hứa Phong đương nhiên sẽ không tin lời của hắn. Y đã trải qua những hồi cầm cố, làm sao có thể dễ dàng rơi vào? Nhưng đối với việc Hạ Đinh Châu có thể tìm được ca ca y, y ngược lại có mấy phần tin tưởng.

Có lẽ sâu bên trong y vẫn luôn mong rằng đây là thật, hy vọng huynh trưởng kia thật sự chưa chết, qua không bao lâu nữa, huynh đệ bọn họ liền có thể đoàn tụ. Nếu như là giả, Hạ Đinh Châu bất quá cũng chỉ lừa y trị thương tổn trên tay, cũng không phải lừa y đi giết người phóng hỏa, thử một lần cũng không sao.

Vì vậy Hứa Phong đem thuốc ra uống vào.

Hạ Đinh Châu vẫn không yên lòng, lại gọi Từ thần y qua bắt mạch cho y.

Từ thần y bị bọn họ tung hứng qua lại, thời điểm bắt mạch vẻ mặt liền không dễ chịu, nghiêm mặt nói: “May là uống thuốc đúng lúc, nếu lại kéo dài mấy ngày, thì ngay cả ta cũng cứu không được. Nếu ngươi không làm bừa như thế, ngoan ngoãn nghe lời ta trị thương, thương tổn trên tay đã khỏi từ lâu rồi.”

Hứa Phong tự biết mình đuối lý, đành cúi đầu nghe hắn giáo huấn, một câu nói cũng không dám phản bác.

Vì y uống mấy viên thuốc ấy, hơn nữa còn có Từ thần y giứp y điều trị thân thể, không đến mấy ngày khí sắc liền tốt trở lại, độc cổ trùng trong cơ thể cũng bị áp chế, tay cũng không còn đau nữa.

Trong thời gian này, Hạ Đinh Châu phái người đem Cẩm Thư ở Cực Nhạc cung đến, tiếp tục hầu hạ Hứa Phong. Cẩm Thư theo Hứa Phong ba năm, vẫn luôn đối với y tuyệt đối trung thành, lúc gặp mặt thiếu chút nữa liền khóc lên, hút mũi nói: “Công tử, ta còn tưởng không thể tiếp tục nhìn thấy ngươi.”

Hứa Phong dở khóc dở cười, đành phải trấn an hắn một hồi.

Có nhiều hơn một Cẩm Thư ở bên hầu hạ, Hứa Phong như lại trở về thời điểm ở Cực Nhạc cung lúc trước. Hạ Đinh Châu vẫn còn đang dưỡng thương, tất nhiên là không dễ chịu, chỉ mỗi khi tìm y đi bồi tiếp ăn cơm, có khi lại gọi Hứa Phong đọc sách cho hắn nghe.

Hứa Phong nếu như không vui, Hạ Đinh Châu không tức giận, cứ như vậy thuận miệng nói một câu: “Khí trời chuyển lạnh, cũng không biết người hậu hạ huynh trưởng của ngươi có tận tâm hay không, có cho hắn thêm vài bộ quần áo hay không?”

Hứa Phong tức giận đến muốn đem sách đập lên đầu hắn. Nhưng vì huynh trưởng của mình, nên đành nén giận nâng sách lên, một câu một câu đọc cho hắn nghe. Hứa Phong đọc đến nghiêm túc, chờ đọc xong sách liền ngẩng đầu lên nhing, thấy người kia đã dựa vào giường mềm ngủ thiếp đi.

Bộ dáng của hắn lúc ngủ so với thời điểm tỉnh tảo nhìn vừa mắt hơn một chút. Môi mỏng khẽ mím, sống mũi thẳng tắp, tà dương rơi trên mặt hắn, phản chiếu đến gò má trầm tĩnh tuấn mỹ, chỉ vì mang bệnh trạng mà sắc mặt xanh trắng. Thời điểm Từ thần y đổi thuốc cho hắn, Hứa Phong có mấy lần cũng ở bên cạnh hắn, biết thương thế của hắn khôi phục rất chậm , đặc biệt là thương tổn ở ngực, liên tục trước sau nhiều lần không thể khỏi hẳn.

Hứa Phong cầm sách nhìn hắn một hồi, sau đó đứng lên đi ra khỏi gian phòng. Một lúc sau liền vòng trở về, cầm lấy cái chăn trên giường, cũng không quản có đánh thức người ngủ say kia không, tiện tay hướng về trên người hắn ném tới, sau mới chính thức đi.

So với thương tổn của Hạ Đinh Châu, tay Hứa Phong rõ ràng khôi phục nhanh hơn nhiều. Đợi đến thời điểm vào thu, tay phải của y đã có thể nắm chặt đũa.

Hứa Phong chính y cũng không ngờ được mình có được ngày hôm nay, kinh ngạc nắm lấy đôi đũa kia, thẳng đến khi tay không còn khí lực nữa, đũa mới vội vã mà rơi lăn trên đất.

Hạ Đinh Châu đi tới nhặt đũa lên, cầm trong tay xem đi xem lại, tựa như đang nhìn Hứa Phong, sau đó trực tiếp ném hai tấm ngân phiếu cho Từ thần y , Từ thần y mặt mày hớn hở mừng rỡ.

Hứa Phong trong lòng cũng rất vui vẻ. Y lúc này có chút hối hận vì lúc đó không chịu uống thuốc, sống chết của chính mình cũng thôi đi, thế nhưng ca ca y nếu thật sự còn sống, biết đến y không biết chăm sóc bản thân mình như thế, thì sẽ đau lòng biết bao nhiêu.

Tay của Hứa Phong tốt hơn được một chút, liền bắt đầu suy nghĩ đến thời điểm có thể cùng huynh trưởng gặp mặt. Chiếu theo lời giải thích của Từ thần y, qua hết một tháng này, cùng uống thuốc đúng buổi, thì tay của y có thể triệt để khôi phục, chỉ là gân mạch mới nối liền lại, cho nên phải chăm chỉ luyện tập mới có thể linh hoạt như lúc ban đầu.

Tuy rằng chỉ còn không đến một tháng, nhưng Hứa Phong vẫn có chút đợi không được, lúc bồi tiếp Hạ Đinh Châu ăn cơm, liền nói bóng gió mà hỏi thăm việc ca ca y.

“Ca ca của ta từ nhỏ dáng người rất cao, bây giờ không phải vẫn cao hơn ta đi?”

“Hắn lớn hơn ta sáu tuổi, có phải đã kết hôn từ lâu rồi không ?”

“Ta có chị dâu không ?”

“Có cháu trai không ?”

Hạ Đinh Châu đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tiết lộ tin tức cho y, chỉ chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: “Đĩa rau.”

Vì Hứa Phong không muốn dùng tay trái, nhất quyết muốn dùng tay phải lấy đĩa rau cho hắn. Hứa Phong biết nếu mình không cố gắng, chỉ sợ ca ca của y lại tiếp tục ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nên đành dùng tay phải cầm đũa lên. Kỳ thực lúc trước y cũng lén lút luyện qua rất nhiều lần, nhưng tay phải cũng đã không sử dụng quá lâu, nên động tác cực kì ngốc nghếch. Cố tình Hạ Đinh Châu còn cố ý làm khó y, một chốc lại muốn ăn đuôi cá, một chốc lại muốn ăn tứ hỉ hoàn tử*, mỗi cái cũng đều khó gắp cực kì.

Mồ hôi trên trán Hứa Phong đã bắt đầu chảy ra, sau khi tổn thất một cái đuôi cá cùng ba viên tử hỉ hoàn tử, thì cuối cùng mới đem được một viên cuối cùng gắp vào trong bát Hạ Đinh Châu.

Hạ Đinh Châu cũng không vội vàng ăn, chỉ cười nói: “Tiếp tục.”

Hứa Phong thành công một lần, lúc sau cũng thuận lợi hơn nhiều, liên tiếp gắp tốt được mấy món ăn. Mỗi lần y gắp, Hạ Đinh Châu sẽ đáp y một vấn đề.

“Cao hơn ngươi.”

“Không có.”

“Không có.”

“Đều không có.”

Hứa Phong sinh ra kỳ quái, nhỏ giọng thì thầm nói: “Tướng mạo hắn giống mẹ ta, chắc chắn không kém, làm sao ở cái tuổi này rồi mà còn không lấy vợ?”

Hạ Đinh Châu nói: “Trong những năm này hắn có lẽ, cũng đang tìm ngươi.”

Hứa Phong liền hỏi: “Thật sao ?”

Hạ Đinh Châu lại không nói tiếp. Con mắt hắn hơi rũ xuống, làm người khác không thấy rõ thần sắc trên mặt hắn, chỉ có đũa hơi động, đem viên thịt mà Hứa Phong gắp cho hắn, một lần nữa bỏ vào trong bát Hứa Phong.

Hứa Phong ngẩn ra, nâng bát không biết làm thế nào. Sau đó nghĩ đến chính mình đến máu hắn cũng đã uống rồi, nói chi thức ăn mà hắn gắp, liền hoa loa mấy cái, xem như ăn xong bữa cơm này.

Sau đó Hạ Đinh Châu càng yêu thích việc sai khiến Hứa Phong, cả ngày gọi y làm này làm kia, hoặc là bưng trà đưa nước, hoặc là bày chậu chia thức ăn, nói chung nhất định phải dùng tới tay phải. Trải qua như vậy không bao lâu, Hứa Phong cầm đũa đã không khác mấy so với người thường.

Chờ đến khi hết tháng này, đến đầu tháng liền uống thêm một kỳ thuốc nữa, Hạ Đinh Châu liền tìm một thanh kiếm cho y thử. Tay phải Hứa Phong đã lâu không cầm kiếm, mới vừa vào tay thì liền cảm thấy không ổn, cán cũng nhấc không lên. Nhưng vì Hạ Đinh Châu còn ở một bên nhìn, nên y không thể yếu thế được, cường ngạnh nhấc lên thanh kiếm, loạn choạng vung ra một kiếm.

Chiêu kiếm này không có chương pháp gì, có thể nói là sơ hở trăm chỗ, nếu cùng người khác so chiêu, chỉ sợ đến ống tay áo cũng đam không trúng, nhưng với Hứa Phong mà nói, ý nghĩa của việc này lại không tầm thường. Y cắn răng, thân thủ xoay chuyển, khó khăn mà đem bộ kiếm pháp hoàn chỉnh xuất ra, cuối cùng thời điểm thu kiếm liền lảo đảo một chút, sau đó vung một kiếm ở trên mặt đất.

Nhưng dù thế nào, thì cuối cùng cũng đã đem toàn bộ chiêu kiếm luyện xong.

Hứa Phong trong lòng kích động, xoa xoa mồ hôi trên trán, quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, bật thốt lên một câu: “Chu đại ca, tay của ta có thể sử dụng kiếm…”

Khi y nhìn rõ người phía sau là ai, thanh âm đều biến mất không còn tăm hơi.

Hạ Đinh Châu chấp tay đứng dưới tàng cây, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua vạt áo hắn, đẹp đến như vậy.

Thế nhưng không phải Chu đại ca của y.

Hạ Đinh Châu cũng đang nhìn y.

Hai người đều không lên tiếng, yên tĩnh đối diện một lúc lâu, cuối cùng Hứa Phong là người dời đi ánh mắt trước tiên. Lòng tràn đầy niềm vui mừng của y như bị dội một chậu nước lạnh, đột nhiên lại cảm thấy thoái chí nản lòng. Y đem thanh kiếm kia ném đi, xoa xoa tay bủn rủn, đi tới nói: “Tay của ta đã trị, có phải sẽ được thấy ca ca ta không?”

Hạ Đinh Châu dõi tay y, thần sắc trên mặt khó mà phân biệt, nói: “Thương thế kia đã tốt hay chưa, phải để Từ thần y xem xét mới được.”

Hứa Phong liền xoay người đi tìm Từ thần y.

Từ thần y còn đang vùi mình ởtrong phòng đếm ngân phiếu, thì bị Hứa Phong bất thình lình tiến vào đánh gãy, nên khá là không vui. Bất quá vì thấy Hạ Đinh Châu theo sát ở phía sau, liền lập tức tươi cười. Gần đây thương tổn của Hứa Phong khôi phục không sai biệt lắm, Hạ Đinh Châu lấy ra một lượng bạc lớn, làm Từ thần y vui đến quên cả trời đất, đến nhà cũng không muốn trở về.

Lúc này hắn tất nhiên sẽ tỉ mỉ mà chẩn mạch cho Hứa Phong, liền lật qua lật lại nhìn vết thương trên tay của y, cuối cùng lại hỏi Hứa Phong mấy vấn đề, sau vuốt râu mép trầm ngâm nói: “Gân mạch đã nối lại, thân thể cũng không có gì đáng ngại, còn kém bước cuối cùng liền có thể thành công.”

Hứa Phong hỏi: “Có phải là đem cổ trùng lấy ra không ?”

“Không sai, cổ trùng này chính là thánh vật chữa thương bảo mệnh, có thể nói là hiếm lạ cực kì, lúc trước ta bỏ ra không ít tâm huyết mới tìm ra được.” Từ thần y biểu tình trên mặt nhức nhối, nhỏ giọng nói, “Hùng cổ trùng kia không lấy ra được, chỉ có thể lãng phí một cách vô ích, bây giờ chỉ còn dư lại cổ trùng cái này.”

Hứa Phong trong lòng hơi động, giương mắt liếc nhìn nhìn Hạ Đinh Châu.

Hạ Đinh Châu lại không nhìn y, chỉ hỏi Từ thần y: “Phải như thế nào lấy ra cổ trùng?”

“Yên tâm, ” Từ thần y lườm hắn một cái, nói, “Cổ trùng này không đi vào tâm mạch, lấy ra rất dễ dàng, sẽ không ăn khổ gì đâu.”

Sau đó đối với Hứa Phong nói: “Ta qua mấy ngày lại sắc một thang thuốc, ngươi chỉ cần uống vào là được.”

Hứa Phong muốn nói lại thôi. Nhúng vì Hạ Đinh Châu ở đây, chung quy cái gì cũng không thể hỏi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Qua mấy ngày, Hứa Phong vẫn bận rộn luyện kiếm. Thương tổn trên tay y mới khỏi, khí lực trên tay phải không có, rất nhiều kiếm chiêu đều luyện không tốt, nhưng thời điểm vung kiếm kia, đã cực kì có khí thế rồi.

Sau khi vào thu, khí trời dần dần lạnh đi, vết thương của Hạ Đinh Châu không chịu nổi phong, nên chỉ có thể đứng ở bên cửa sổ, ở trong phòng nhìn y luyện kiếm, có lúc cũng sẽ lên tiếng chỉ điểm hai câu, chỉ là Hứa Phong vùi đầu khổ luyện, hơn nửa đều không chú ý đến hắn.

Thời điểm nửa đêm tỉnh mộng, Hứa Phong vô tình vẫn mơ thấy bóng dáng của Chu Diễm, bất quá y vững vàng quản miệng mình, vô luận trong mộng hay ngoài mộng, đều không nhắc lại ba chữ Chu đại ca.

Mấy ngày sau Từ thần y cuối cùng cũng coi như đã hoàn thành việc chế thuốc, tự mình nấu tốt rồi liền bưng tới cho Hứa Phong uống. Thuốc kia đen tuyền tụa như mực, một luồng mùi hương khó ngửi cực kì, Hứa Phong ngẩng đầu lên, nín thở uống vào. Trôi qua không bao lâu, y liền cảm thấy một trận càn quấy trong dạ dày, càng há mồm nôn ra một vũng nước đen ngòm.

Từ thần y sớm đã chuẩn bị ống trúc bắt cổ trùng, sau lại đốt lên hương dây tinh tế, hương vị tản mát không bao lâu, liền thấy một con sâu nhỏ từ trong vũng nước đen bò ra ngoài. Con sâu kia màu sắc sặc sỡ, chỉ có đầu là màu xanh ngọc bích, vì ở trong cơ thể Hứa Phong sững sờ nửa năm, so với lần trước nhìn thấy đã lớn hơn một vòng, lảo đảo ngọ nguậy, nhìn đến liền khiến Hứa Phong buồn nôn.

Hạ Đinh Châu thu hồi cổ trùng mà Từ thần y đã đuổi ra ngoài. Hắn rót chén nước cho Hứa Phong súc miệng, sau đó lấy ra một hộp thuốc mỡ, nhìn vết sạo hình con rết trên cánh tay Hứa Phong, nói: “Đây là thuốc mờ sẹo.”

Vết thương trên mặt hắn đã nhạt đến không nhìn thấy, có thể thấy thuốc của Cực Nhạc cung xác thực hữu hiệu.

Hứa Phong lại không nhận lấy, lạnh lùng nói: “Không dùng tới.”

Hạ Đinh Châu nhẹ nhàng đem hộp thuốc kia đặt lên bàn.

Hứa Phong hỏi hắn: “Ngươi tính đến lúc nào mới cho phép huynh đệ chúng ta gặp lại?”

Hạ Đinh Châu nói: “Trước tiên đem thuốc thoa lên.”

Hứa Phong bị hắn uy hiếp nhiều lần, cũng lười cò kè mặc cả, cầm lấy hộp thuốc mỡ kia, hoa loa thoa lên tay mình.

Hạ Đinh Châu nhịn không được nữa, liền bắt lấy tay Hứa Phong, tự mình động thủ thoa thuốc cho y. Hắn một bên thoa thuốc, một bên xoa lên vết thương cũ, hỏi: “Còn đau không?”

Hứa Phong sớm đã không cảm thấy đau, lúc này tay phải bị hắn nắm, chỉ cảm thấy hơi ngứa. Y cúi đầu không lên tiếng, Hạ Đinh Châu lại nói: “Mấy ngày nữa chính là Trung thu, chờ qua Trung thu, ta liền để ngươi… Gặp huynh trưởng của mình.”

Hứa Phong lén lút tính toán ngày giờ, cũng biết Trung thu sắp tới, như vậy đến ngày ấy, y tự nhiên rất mong mỏi đoàn tụ cùng người thân. Lúc này nghe Hạ Đinh Châu nói như thế, chợt cảm thấy thất vọng đến cực điểm, hỏi: “Tại sao không cho ta vào thời điểm Trung thu gặp hắn?”

Hạ Đinh Châu đã thoa xong thuốc, nhưng vẫn không buông tay Hứa Phong ra, có thể nắm được phút nào hay phút đó, nói: “Bởi vì ngươi ngày đó phải bồi ta ăn cơm.”

Hứa Phong ngẩn ngơ.

Hạ Đinh Châu sâu sắc liếc y một cái, không chờ y nói ra lời cự tuyệt, liền nói tiếp: ” Về sau Trung thu hàng năm, ngươi cũng có thể cùng hắn gặp mặt, chỉ có lần này, không thể bồi ta được hay sao?”

Hết chương 21

*Tứ hỉ hoàn tử là món sư tử đầu a.k.a thịt viên ấy ~. Để nguyên văn vậy cho nó có phong vị cổ trang \(• v •\)

Bình luận về bài viết này