Vi Huynh – Chương 22

Chương 22:

Nếu nói hắn là ép buộc, Hứa Phong dù không tình nguyện cũng chỉ có thể đáp ứng, nhưng hắn lại cố tình nói ra mấy câu nói như vậy, một chút liền đem tâm của Hứa Phong treo trên lửa nóng, tiến cũng không được lui cũng không xong.

Hứa Phong còn đang do dự, Hạ Đinh Châu đã cười rộ lên, nói: “Kia cứ quyết định như vậy đi.”

Hắn rốt cục buông tay Hứa Phong ra, nói: “Mấy ngày nay nhớ thoa thuốc.”

Hứa Phong tự cảm thấy mình bị thiệt lớn rồi, nghĩ như thế nào cũng không thấy lời, âm thầm suy nghĩ một phen, nói: “Nếu vào Trung thu không gặp được ca ca ta, vậy ta có thể hay không gọi người đưa chút bánh trung thu cho hắn?”

Hạ Đinh Châu hơi rũ mắt, nói: “Được.”

Hứa Phong liền hỏi tới: “Chỗ kia cách cũng khá xa đi? Trong vòng một ngày có thể đưa đến kịp sao ?”

Hạ Đinh Châu đương nhiên nhìn thấu được ý tứ của y, đáp vài ba câu được câu không mà nói: “Xem như cũng khá xa, cố gắng đưa tới càng nhanh càng tốt, trong vòng một ngày cũng sẽ đến thôi.”

Hứa Phong trong lòng tính toán, biết có thể nơi giam lỏng ca ca của y chắc cũng không quá xa, nói không chừng là ở nơi nào đó trong Lâm An thành. Chỉ là từ lúc y rời khỏi Mộ Dung phủ, mấy tháng qua vẫn luôn bị nhốt ở trong tiểu viện này, dù cho có biết nơi giam giữ ca ca y, thì cũng không có cách nào chạy đi cứu người.

Bây giờ chỉ có thể hi vọng hết thảy đều là thật, chờ qua Trung thu, Hạ Đinh Châu sẽ cho phép hai người bọn họ gặp lại.

Nếu như lần này là giả…

Hứa Phong quả thực không dám nghĩ tới.

Trung thu cách càng lúc càng gần , y càng lo được lo mất, mấy đêm liền đều ngủ không ngon. Đến ngày mười bốn tháng tám ấy, Hứa Phong sáng sớm đã thức dậy, cùng Cẩm Thư hái chút hoa quế, tiếp cùng nhau làm nhân bánh, cán bột, bận bịu một buổi sáng, mới làm ra được một lò bánh trung thu.

Bánh trung thu nhân hoa quế mới mẻ, nghe mùi thơm nức mũi, Cậm Thư đứng bên cạnh thẳng thắng nuốt một ngụm nước miếng. Hứa Phong liền để hắn ăn hai cái, chính mình để một ít cho ca ca y, số còn lại thì đặt ở trong hộp đựng thức ăn đưa cho Từ thần y. Tay phải của Hứa Phong có thể khỏi hẳn, là nhờ có Từ thần y tận tâm trị liệu, hắn không giống Hạ Đinh Châu có thể vung bạc khắp nơi, chỉ có thể đưa chút bánh trung thu bày tỏ tâm ý.

Từ thần y không ăn hiếp kẻ yếu, nếm bánh trung thu Hứa Phong làm, ngay cả nói chuyện cũng trở nên hòa khí hơn, chủ động chẩn mạch cho y, căn dặn y điều dưỡng tốt thân thể.

Hứa Phong luôn mồm dạ vâng. Y cùng Từ thần y thiên nam địa bắc hàn huyên một lát, lúc này mới nói tới đề tài chính, hỏi đến chuyện đôi cổ trùng kia.

Nhắc tới đôi cổ trùng kia, Từ thần y liền bày ra một mặt đau lòng: “Nhớ lúc đầu, nếu ta không nghe nói địa phương phía nam có một đôi cổ độc xanh biếc, cũng sẽ không bôn ba ngàn dặm mà đi tìm. Phía nam nhiều chướng khí, dân bản xứ liền sẽ dùng cổ độc trị độc, ta chính là trải qua cửu tử nhất sinh mới lấy được cổ trùng, vạn vạn không ngờ rằng…”

Từ thần y lải nhải liền thao thao bất tuyệt, Hứa Phong chịu đựng nghe nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi hắn: “Ngươi đã nói độc tính hùng cổ trùng bá đạo, nếu như vẫn lưu ở trong người, sẽ không làm người ta tổn thương đến tính mạng chứ?”

“Đây là cổ trùng bảo mệnh, sao lại có thể hại đến tính mạng người? Coi như tiến vào bên trong tâm mạch, thì bất quá cũng chỉ là gặm nuốt huyết nhục mà thôi. Nếu có người không chịu được nữa, liền mạnh mẽ mà đau chết luôn, đó cũng đâu phải lỗi của cổ trùng.”

“… Sẽ đau đến như thế sao ?”

“Cổ trùng cái bên trong cơ thể ngươi sững sờ nửa năm, tư vị ra sao, chính ngươi không phải là người rõ nhất sao ?”

Tay phải Hứa Phong không khỏi run lên.

Tư vị khi độc cổ trùng phát tác đau đớn đến khắc cốt ghi tâm, y đến nay vẫn chưa quên được, nhưng độc tính của hùng cổ trùng càng dữ dội hơn, tự nhiên sẽ đau hơn rất nhiều. Nếu như đổi lại là y, e rằng đã sớm đau đến lăn lộn ở trên giường, thế mà người kia vẫn nói nói cười cười, càng không nói đến nửa bộ dạng giấu diếm.

Hứa Phong phát hiện chính mình xưa nay nhìn không thấu hắn.

“Ta không hiểu… Hắn vì sao lại như thế?”

Vì sao cam tâm tình nguyện chịu một kiếm của y ? Vì sao lại đóng giả làm Chu Diễn cùng y quen biết? Vì sao toàn tâm toàn ý chữa khỏi tay cho y ? Những việc hắn đã nói, những chuyện hắn đã làm, đến tột cùng cái nào là thật tâm cái nào là giả ý?

Từ thần y thấy Hứa Phong sắc mặt không tốt, liền nói: “Ngươi nếu như muốn biết nguyên nhân, trực tiếp đến hỏi hắn không phải được rồi sao?”

“Ta từ trước đã hỏi qua, thế nhưng hắn không chịu nói.”

“Có câu nói say rượu phun chân ngôn*, ngày mai trùng hợp lại là Trung thu, ngươi đem hắn chuốc say…”

*Khi say luôn nói thật

Hứa Phong cười khổ nói: “Tửu lượng hắn rất tốt, ta sợ là chuốc không say hắn.”

Hiếm thấy có hai lần nhìn thấy hắn như say rượu, nhưng cũng chỉ là người kia giả bộ để lừa y.

Từ thần y cười nói: “Chuyện này có gì khó khăn?”

Hắn đứng dậy, lục tung căn phòng, cuối cùng tìm ra một cái bình sứ đưa cho Hứa Phong, nói: “Đây là ta lúc nhàn rỗi tẻ nhạt… Không đúng, là ta tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo ‘Một chén là gục’, uống vào như uống rượu nguyên chất, một chén tỉ như một vò, mặc hắn tửu lượng khá như thế nào đi nữa cũng phải say thôi.”

Hứa Phong khai bình sứ nhìn vào, thấy bên trong có một viên thuốc to bằng móng tay, ngửi vào đều là mùi rượu thơm.

Từ thần y nói: “Ngươi đem thuốc này hoà vào trong nước, nếm thử không khác gì rượu bình thường, uống nhiều một chút cũng không hại thân thể.”

Hứa Phong biết Từ thần y xưa nay thích nghiên cứu những thứ cổ quái, nghĩ đến hiệu quả của vật này, liền cảm tạ nhận lấy. Y trì hoãn ở chỗ Từ thần y rất lâu, cũng đến thời điểm phải cáo từ, chỉ là trước khi đi, vẫn không nhịn được hỏi nhiều một câu: “Cổ trùng kia vào tâm mạch, thật sự không thể lấy ra ?”

“Nguyên bản còn có biện pháp khác.” Từ thần y vẻ mặt đau khổ nói, “Nhưng ta nghe nói người kia thuở nhỏ đã bị Cực Nhạc cung thu dưỡng, cũng không có cha mẹ, biện pháp kia cũng chẳng khác gì không có.”

“Không có người thân sao? Nhưng ta nhớ tới hắn có nói qua…”

Hứa Phong nói tới chỗ này, mí mắt phút chốc nhảy lên một cái, không biết lý do gì mà hoảng hốt một trận. Y giơ tay ấn ấn thái dương, không nói thêm gì nữa.

Từ thần y hỏi: “Hắn nói qua cái gì?”

“Không có gì, ” Hứa Phong lắc đầu một cái, xấp xỉ lầm bầm lầu bầu nói, “Là hắn tự bịa đặt thân phận giả, tự nhiên hết thảy đều là giả…”

Hứa Phong rời khỏi chỗ ở của Từ thần y, một đường đi về tiểu viện của mình, mí mắt vẫn luôn nhảy lên không ngừng.

Y nhớ tới lần đầu gặp Chu Diễn, người kia nói với y là xuất môn tìm đệ đệ, sau cũng nhiều lần đề cập với y về người huynh đệ thất lạc kia. Sau đó thân phận của hắn bị vạch trần, Hứa Phong chỉ coi hết thảy đều là giả, thậm chí không muốn hồi tưởng lại lời nói dối này của hắn.

Nhưng… Vạn nhất là thật thì thế nào?

Nếu như người kia thật sự có một người đệ đệ…

Hứa Phong cảm thấy đau đầu sắp nứt ra. Biết rõ có chỗ nào không đúng, nhưng trong lòng y lại mơ hồ trống rỗng, không dám nghĩ tiếp nữa.

Chỗ ở của y cách không xa, đi một chút liền đến. Cẩm Thư vẫn luôn ở bên trong sân chờ, thấy y trở về, liền chào đón nói: “Công tử, ngươi làm sao đi lâu như vậy? Hôm nay trời đều sắp tối, ngươi buổi tối muốn ăn chút gì không?”

“Không ăn, ” Hứa Phong khoát tay một cái nói, “Đầu ta có chút đau, vào nhà nằm một chút.”

“Công tử sáng sớm còn rất tốt, làm sao đột nhiên nhức đầu ? Có phải gió thổi cảm lạnh rồi không? Ta sớm nói mấy ngày nay trời lạnh, nên mặc nhiều quần áo hơn mới tốt.” Cẩm Thư thì thầm vài câu, nói, “Đúng rồi, bánh trung thu kia đã có người đến lấy đi, nhưng đáng tiếc chưa lưu lại hai cái cho cung chủ…”

Hứa Phong nghe lời này, không khỏi dừng bước, chậm rãi quay đầu đi trở lại.

Cẩm Thư cảm thấy thần sắc của y hơi doạ người, vội hỏi: “Công tử, ngươi làm sao vậy ?”

“Ta có một việc không nghĩ ra. Nếu như có một người nguyên bản coi ngươi như rơm rác, nhưng có một ngày, bỗng nhiên vì muốn ngươi tốt lên, vì ngươi ngay cả tính mệnh cũng không muốn, ngươi nói đây là tại sao?”

Cẩm Thư hầu hạ Hứa Phong rất lâu, ít nhiều đoán được một ít đầu mối, nói: “Người kia có thể là thật tâm thích công tử.”

“Nếu như không phải bởi vì thích ta thì sao ?”

“Này, ta đây không đoán ra được.”

Hứa Phong chính mình tự đáp: “Có lẽ là bởi vì…”

Hắn dừng một chút, trong lòng mơ hồ có một cái suy đoán, lại không dám nói tiếp nữa. Thậm chí vừa muốn nghĩ đến, cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Thôi, ” Hứa Phong sờ sờ bình sứ y giấu trong tay áo, nhẹ giọng tự nói, “Đến ngày mai, liền có thể biết được chân tướng.”

Y nói xong liền quay người vào phòng, đổi một thân quần áo liền nằm xuống ngủ. Một giấc này y ngủ rất trầm lặng, buổi tối Cẩm Thư gọi y ăn cơm cũng không tỉnh, thời điểm ngày hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào.

Khí trời tươi tốt vạn dặm không mây.

Hứa Phong nhớ lại Trung thu năm ngoái, khí trời cũng tốt như thế này, đêm đó ánh trăng đặc biệt động nhân. Không nghĩ tới chỉ cách một năm, vòng vòng chuyển chuyển, y lại trở về hoàn cảnh giống như vậy.

Sớm biết như vậy, y cần gì phải trăm phương ngàn kế mà chạy khỏi Cực Nhạc cung? An an phân phân làm nam sủng, cũng tốt hơn hiện tại rất nhiều.

Hứa Phong khoác quần áo đứng dậy, đứng ở cửa sổ tiền trạm, buổi trưa cùng Cẩm Thư ăn qua loa ít thứ, buổi chiều cũng không làm chuyện gì, một ngày như thế cũng sắp qua đi. Trời mới vừa tối lại, Hạ Đinh Châu liền phái người đến đón hắn.

Cẩm Thư sớm chờ thời khắc này, vui vẻ tìm một bộ quần áo ép dưới đáy hòm cho Hứa Phong, muốn hầu hạ y đổi: “Tuy rằng không phải ở Cực Nhạc cung, nhưng đêm Trung thu cung chủ chọn công tử làm bạn, có thể thấy đến Lâm công tử cũng không thể sánh bằng.”

Hứa Phong cảm thấy buồn cười, nghĩ, làm sao có thể hơn được?

Y không thay quần áo, chỉ đem nhánh mộc trâm trên đầu đổi thành ngọc bích, sau đó đạp lên bóng hoàng hôn đi ra cửa.

Thương thế của Hạ Đinh Châu chưa lành, trước mắt yến hội Trung thu sẽ không bày ở bên ngoài, chỉ ở trong phòng hắn xếp đặt một bữa ăn. Hứa Phong đi vào, nhìn thấy trên bàn đều đã chuẩn bị mấy món ăn thường ngày, tuy chỉ là món ăn phổ thông, nhưng đều là những món thường ngày y thích ăn.

Hạ Đinh Châu rất tùy ý, cầm đũa ăn trước, thấy y tiến vào, liền nâng mắt đem y đánh giá một lần, nói: “Ngồi.”

Còn nói: “Hôm nay đồ ăn làm rất tốt, chỉ là không bằng tay nghề của ngươi.”

Hứa Phong hơi động lòng, hỏi: ” Bánh trung thu kia ăn ngon không ?”

Tay cầm đũa của Hạ Đinh Châu ngừng lại.

Lòng bàn tay của Hứa Phong đổ mồ hôi, nói: “Hôm qua bánh trung thu đưa đi tặng ca ca ta, ngươi không có lấy mấy cái sao?”

Hạ Đinh Châu nhìn y chằm chằm, bỗng nở nụ cười, nói: “Làm gì phải phí sức lực như thế, ở chỗ Từ thần y không phải cũng có sao?”

Hứa Phong cho hắn tiến một quân, tâm nhảy lên thình thịch. Trong tay áo của y là thuốc của Từ thần y, nhưng Hạ Đinh Châu sợ là cái gì cũng đã biết, y đương nhiên không có cơ hội động thủ.

Hạ Đinh Châu lại lập lại một lần nữa: “Ngồi.”

Hứa Phong mới ngồi xuống hướng đối diện hắn.

Hạ Đinh Châu rót chén rượu cho hai người, giơ ly rượu lên nói: “Từ thần y nói ta không thể uống rượu, xem ra hôm nay chỉ có thể uống một chén này.”

Hứa Phong không cùng hắn chạm cốc, chỉ thấy y hỏi: “Đêm Trung thu năm ngoái, ngươi đến tột cùng là say thật hay giả say?”

Hạ Đinh Châu nắm chén rượu trong tay ở giữa không trung lượn một vòng, cuối cùng đưa đến bên mép của chính mình, nói: “Ngươi cảm thấy thật thì chính là thật, ngươi cảm thấy giả… Thì đó chính là giả.”

Nói xong, đang muốn ngửa đầu uống rượu, Hứa Phong lại đoạt lấy cốc của hắn, chính mình một hơi uống cạn. Tửu lượng của y không tốt, uống một chén liền có chút men say, dựa vào rượu mời nhìn thẳng Hạ Đinh Châu, nói: “Ngươi bây giờ một giọt rượu cũng không dính, nên rất thanh tỉnh đi? Ta chỉ muốn ngươi nói thật một câu.”

Tay Hạ Đinh Châu trống rỗng, giống như không biết đặt chỗ nào cho phải, chỉ có thể đè lên cánh tay khác, nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Từ trước đến nay… Ngươi làm tất cả việc này, thì cũng nên có một cái lý do chứ ?”

Hạ Đinh Châu ngoẹo cổ nhìn Hứa Phong, rõ ràng không có uống rượu, lại có bộ dạng như đã có chút men say, nói: “Nếu ta nói, thì ngươi sẽ lại tin sao?”

“Chỉ có đêm nay, chỉ một lần này.”

Hạ Đinh Châu gật gật đầu: “Ngược lại hôm nay không nói, ngày mai sẽ nói.”

Hắn dứt lời liền đứng lên, mở ra một cánh cửa sổ trong phòng.

Lúc này ánh trăng sáng ngời, chiếu vào cây quế thưa thớt ngoài cửa sổ, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm say lòng người.

Hạ Đinh Châu dựa cửa sổ thưởng thức ánh trăng một lát, sau đó quay đầu nhìn lại, ánh mắt kia cũng như ánh trăng giống nhau, phảng phất như đưa tình ẩn tình , nói: “Hiếm thấy hôm nay gặp nhau, chúng ta ăn xong bữa cơm này rồi lại nói.”

Cũng không quản Hứa Phong có đáp ứng hay không, liền ngồi xuống một lần nữa cầm lấy đũa, gắp vào bát Hứa Phong rất nhiều đồ ăn.

Hứa Phong có tâm sự trong lòng, tất nhiên là ăn không ngon miệng.

Hạ Đinh Châu lại ăn thật chậm, đem mỗi dạng đồ ăn đều tinh tế nếm qua một lần, lúc này mới để đũa xuống nói: “Những thứ này đều là chuyên môn của mẹ ta, ta khi còn bé thích ăn cực kì.”

Hắn chuyển đề tài, tiếp còn nói: ” Bánh trung thu kia ta đã nếm qua, mùi vị quả thật không tệ.”

Hứa Phong sửng sốt một chút.

Hạ Đinh Châu đã vươn tay ra, đem y ôm vào lòng.

Tim Hứa Phong đập càng nhanh, vừa muốn giãy dụa, Hạ Đinh Châu đã chặt chẽ ấn y lại nói: “Đừng nhúc nhích, ta cái gì cũng không làm, chỉ ôm ngươi như thế một lát.”

Tay hắn chậm rãi mơn trớn tóc Hứa Phong, tựa hồ có một tia run rẩy.

Ánh trăng ôn hoà phản chiếu xuống, Hứa Phong nghe thấy hắn ở bên tai nói: “Em trai, ta bắt được ngươi.”

Hứa Phong khi còn bé đặc biệt ham chơi.

Từ lu nước trong nhà, đến đống cỏ khô bên ngoài, đều từng là chỗ y chơi đùa. Nhưng vô luận y trốn ở nơi nào, cũng có người luôn có thể tìm thấy y. Vóc dáng người kia cao hơn y, khí lực so với y lớn hơn, một lần liền ôm y lên, cái ôm ấm áp đến khó tin.

Có một lần Hứa Phong bò lên trên cây chơi, chơi đủ rồi lại xuống không được, ôm thân cây oa oa khóc. Người kia liền đứng dưới gốc cây, đưa hai tay chờ đón lấy y, dương quang chiếu xuống, đáy mắt hắn bị bao phủ bởi mấy vệt sáng nhỏ vụn.

Hứa Phong liền nhắm mắt lại nhảy xuống.

Hai huynh đệ ôm chặt lấy nhau, trở mình mà lăn vài vòng.

Trên đất lởm chởm mấy hòn đá, thế nhưng Hứa Phong hoàn toàn không cảm thấy đau, cái người kia vững vàng mà ôm y, một chút cũng không làm cho y bị thương. Trên bả vai hắn lại bị mấy cục đá làm loang lỗ, bốc ra ngoài một mảng máu.

Hứa Phong gấp đến độ khóc lên.

Cái người kia cũng không kêu đau, chỉ sờ sờ tóc của y, nói: “Em trai, ta bắt được ngươi.”

Hứa Phong từ trong hồi ức giật mình tỉnh lại, đột nhiên đẩy ra người ôm lấy y. Khí lực của y dùng quá lớn, lật đổ bầu rượu trên bàn, âm thanh “Ào ào ào” vang lên.

Ánh trăng trắng toát một mảnh, phản chiếu sắc mặt trắng bệch của y, như người chìm trong bể nước, vẫn cố giãy dụa hỏi: “Anh của ta ở nơi nào? Ta đã cùng ngươi ăn xong bữa cơm này rồi, lúc nào mới có thể cho ta thấy hắn?”

Hạ Đinh Châu ngồi trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, nhìn không rõ thần sắc trên mặt, chỉ bình tĩnh nói: “Ta chính là ca ca ngươi.”

Hứa Phong tâm triệt để chìm vào trong nước lạnh.

Y mờ mịt nhìn chung quanh, nhất thời không nhận thức rõ chính mình đang ở nơi nào. Có lẽ hết thảy đều là giả, y chẳng qua chỉ rơi vào một cái âm mưu nào đó.

“Ngươi có phải là đang gạt ta? Ngươi căn bản cũng không tìm thấy ca ca ta, cho nên tùy tiện tìm cái cớ giả mạo hắn, đúng hay không?”

“Chuyện khác có thể làm giả, chỉ có lần này, làm sao giả mạo được ? Ban đầu ở bên trong Cực Nhạc cung, ta đã lấy máu của ngươi, mời sư thúc ta tích huyết nghiệm, nếu ngươi không tin, cũng có thể cho Từ thần y thử một lần nữa.”

Hứa Phong mặt không có chút máu mà đứng lên, nói: “Ta không tin… Ca ca ta ở đâu? Ta chính mình đi tìm hắn.”

Y nói xong cũng xoay người, ly khai cửa phòng đi ra ngoài.

Trong sân không có đốt đèn, thế nhưng ánh trăng quá sáng, chiếu sáng khắp mọi nơi .

Thiên địa mênh mông, Hứa Phong cũng không biết muốn đi nơi nào tìm một người như vậy. Tìm người ôm dỗ y, nhẹ giọng mà kể chuyện xưa, cũng như một huynh trưởng sẽ uy phong lẫm liệt mà đánh đuổi chó dữ .

Y lảo đảo mà chạy về phía trước, thời điểm chạy qua một cây quế, nghe thấy có người phía sau lưng gọi: “Phong đệ, cẩn thận!”

Vừa dứt lời, y đã bị cục đá trên đất ngáng chân, thân bất do kỷ ngã xuống.

Nhưng y cũng không cảm thấy đau.

Có người ôm y trên đất lăn hai vòng, một chút cũng không làm cho y bị thương.

“Thế nào? Có đau không?” Hạ Đinh Châu đem Hứa Phong ôm vào trong lòng, tỉ mỉ mà nhìn mặt y.

Hứa Phong đôi môi run, vẫn là nói: “Thả ra… Ta muốn đi tìm ca ca ta…”

Hạ Đinh Châu giận đến bật cười: “Ta ở nơi này, ngươi còn muốn đi đâu tìm?”

Hắn nói xong liền cởi ra vạt áo của chính mình.

Ánh trăng chiếu vào lồng ngực của hắn, bên trên phủ kín vết thương đã kết vảy, là thời điểm Mộ Dung Thận dùng hình lưu lại . Mà vết thương do kiếm đâm trên ngực vẫn chưa khỏi, giờ khắc này còn quấn băng vải trắng dày đặc.

Hạ Đinh Châu cầm tay Hứa Phong đè lên bờ vai hắn, nói: “Còn nhớ hay không có một lần ngươi bò lên trên cây chơi, thời điểm nhảy xuống ta tiếp ngươi, lúc ngã trên vai lưu một vết thương? Lúc đó ngươi ôm ta khóc rất lâu. Chính ngươi tự mình sờ một cái, vết sẹo này đến tột cùng là thật hay giả?”

Tay Hứa Phong hơi lùi lại, lại bị Hạ Đinh Châu cường ngạnh ấn lại sờ lên, chạm vào một chỗ vết thương cũ lồi lõm.

Hạ Đinh Châu nói tiếp: “Năm đó hai ta sau khi ly tán, ta bị người Cực Nhạc cung thu dưỡng, những năm gần đây vẫn luôn tìm ngươi. Mãi đến tận một năm trước, ta nhận được tin tức của mật thám nơi đó…”

Hắn dường như nói không được, ngưng một phút chốc mới nói: ” Sự việc sau này ngươi cũng biết, ta sợ ngươi nhất thời không tiếp thụ được, mới mượn danh nghĩa Chu Diễn tiếp cận ngươi, ai biết chữa lợn lành thành lợn què, trái lại còn…”

Hạ Đinh Châu nói tới chỗ này, âm thanh bỗng dưng dừng lại.

Có chất lỏng ấm áp từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào trên bả vai của hắn, nóng đến nơi vết thương cũ nóng rực đau rát.

“Là giả.”

Hứa Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Thân sinh ca ca của ta đã sớm chết rồi, Chu đại ca của ta… Cũng đã bị ngươi hại chết.”

Hết chương 22

Editor : Chương này có nhiều chỗ không hiểu lắm nên edit lung tung cả lên (/ . \)

4 bình luận về “Vi Huynh – Chương 22

Bình luận về bài viết này