Vi Huynh – Chương 23 (1)

Chương 23 (1)

Hạ Đinh Châu ngẩn ra, chỉ cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm.

Hứa Phong khắp khuôn mặt đều là nước mắt, Hạ Đinh Châu đưa tay ra, muốn giống như lúc đó, tự tay lau đi nước mắt bên khoé mắt y. Nhưng tay hắn lại có chút run, còn chưa chạm vào khuôn mặt của Hứa Phong, đã bị y một chưởng đẩy ra.

Hứa Phong mặt không đổi sắc đứng lên, trong miệng lầm bầm hai chữ “Ca ca”, tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Đinh Châu vội vã đuổi theo, chỉ thoáng động một chút, ngực lại đau đớn một hồi lâu, đau đến hắn đứng dậy không nổi. Hắn sợ Hứa Phong có chuyện, không thể làm gì khác đành kêu Liễu Nguyệt đến giúp đỡ.

Lúc trước hắn bị giam ở nhà tù dưới lòng đất, chịu rất nhiều thương tổn, thần sắc vẫn thản nhiên như cũ, trong lúc nói cười liền chế trụ tên phản bội Tần Mãnh Liệt, nào có chật vật giống như thời điểm hiện tại ? Thời điểm Liễu Nguyệt chạy tới, thấy hắn sắc mặt xám xịt ngồi dưới tàng cây, cũng sợ hết hồn, cũng không quản hắn dặn dò cái gì, tự chủ trương đem người đưa trở về phòng, lúc này mới phái người đi tìm Hứa Phong.

Từ thần y đang ngủ đương nhiên liền bị đánh thức, đầu óc choáng váng mà bị người kéo tới chữa bệnh, bất quá hắn chẩn mạch nửa ngày, cũng không chẩn ra bị cái gì.

“Kỳ quái, vết thương rất tốt, cổ trùng cũng không phát tác, làm sao lại đau đớn vô cùng?”

Hạ Đinh Châu tự biết rõ đã xảy ra chuyện gì, phất phất tay cho hắn đi xuống, liền ngồi ở trên giường chờ Liễu Nguyệt trở về phục mệnh.

Đợi gần nửa canh giờ, Liễu Nguyệt mới ngáp một cái chân thành mà đi đến, hành lễ nói: “Cung chủ.”

“Hắn thế nào rồi?”

“Vẫn luôn làm ầm ĩ muốn đi ra ngoài, thuộc hạ không có cách nào, chỉ có thể điểm huyệt ngủ của y. Lúc này có Lâm công tử ở bên coi chừng, cũng không có đại sự gì.”

“Ân, ” Hạ Đinh Châu lúc này mới yên tâm một ít, nói, “Ngày mai… Phái nhiều người trông coi y một chút.”

Liễu Nguyệt nhìn lén dò xét thần sắc hắn, nói: “Cung chủ đã xem hết thảy đều đã rõ đi? Tiểu tử ngốc kia sư thừa là giang hồ chính phái, tính khí bướng bỉnh yếu mệnh, sợ là không chịu nổi lần này.”

“Nếu không lừa được y cả đời, thì sớm muộn gì cũng phải nói.”

“Vâng, nếu tính khí tiểu tử ngốc không phải như vậy, thế thì cũng không giống y. Ngày đó trên quan đạo, y đần độn thả chạy Mộ Dung Phi, làm hỏng việc tốt của cung chủ, kết quả cung chủ không những không lấy mệnh của y, còn nghĩ tới mang người về Cực Nhạc cung, ta liền biết cung chủ đối với y không giống với loại…”

Hạ Đinh Châu biến sắc, trầm giọng nói: “Được rồi!”

Liễu Nguyệt quả nhiên không dám nói nữa, chỉ nhỏ giọng thì thầm nói: “Chúng ta là người của Cực Nhạc cung có thể không nói đến luân thường đạo nghĩa, thích chính là thích, có cái gì mà không dám nhận ?”

Cũng không biết Hạ Đinh Châu có nghe câu nói này hay không, giơ tay xoa xoa mi tâm, bộ dạng như sức cùng lực kiệt, nói: “Ngươi đi xuống trước đi.”

Liễu Nguyệt đành phải cáo lui.

Nửa cánh cửa sổ trong phòng của Hạ Đinh Châu vẫn luôn mở, lúc ban đầu vẫn còn ánh trăng chiếu vào, đến sau nửa đêm trời bỗng nhiên trở nên tối đi, một trận cuồng phong mưa rào kéo đến, đem cửa sổ trở nên ướt đẫm.

Người trong phòng kia không biết đã ngủ hay còn thức, trước sau đều không tiến lên đóng cửa sổ lại.

Ngày hôm sau mưa đã ngừng, nhưng sau một cơn mưa lớn đã đem hoa quế trên cây rơi xuống sạch sành sanh, cánh hoa vàng nhạt rải ra đầy đất, mùi thơm nhàn nhạt đêm kia, liền biến mất không lưu lại một chút nào.

Thân thể Hạ Đinh Châu tốt hơn một chút, liền đi đến phòng Hứa Phong nhìn y.

Ai biết Hứa Phong hôn mê vẫn chưa tỉnh, dù đã qua một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh lại. Từ thần y nhìn đến nhìn lui trên người y, cũng không nói ra được nguyên nhân do đâu. Người điểm huyệt ngủ của y Liễu Nguyệt thì đang lo lắng đề phòng, rất sợ chính mình không cẩn thận điểm sai huyệt đạo.

Hạ Đinh Châu không để ý tới những điều đó, chỉ ở bên giường trông coi Hứa Phong. Sau đó không chịu được nữa đang ngủ, mới có người đem hắn về trong phòng mình nghỉ ngơi. Hắn liên tiếp mấy đêm ngủ không ngon giấc, lúc này lại ngủ đặc biệt chìm, lúc tỉnh lại đã thấy ánh sáng rực rỡ tươi đẹp của mặt trời treo ở giữa bầu trời, không biết đã là giờ nào, chỉ nghe có người đến báo, nói là Hứa công tử tỉnh rồi.

Hạ Đinh Châu một chốc liền tỉnh lại. Hắn cũng không lo rửa mặt tỉ mỉ, chỉ lung tung lau mặt, phủ thêm bộ quần áo liền đi ra ngoài. Thời điểm đi tới bên ngoài trụ viện nơi Hứa Phong ở, đã nghe thấy một trận tiếng cười nói.

Hắn không khỏi thả chậm cước bộ.

Vừa vặn Cẩm Thư đi ra rót nước, thấy hắn liền hành lễ: “Cung chủ.”

Ánh mắt của Hạ Đinh Châu rơi vào cửa phòng đang đóng chặt, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Ai ở bên trong đùa giỡn?”

Cẩm Thư sắc mặt quái lạ, ấp a ấp úng nói: “Sáng nay công tử mới tỉnh lại, vừa tỉnh thì liền kêu… Liền kêu đói bụng, cho nên Lâm công tử liền bồi y ăn cơm.”

Hạ Đinh Châu nghe ra lời hắn nói không phải là sự thật, nhưng cũng không hỏi tới cùng, chính mình tiến lên vài bước, đem cánh cửa kia đẩy ra một nửa.

Trong phòng bay ra mùi hương của bữa cơm.

Thông qua nủa cánh cửa phòng, hắn nhìn thấy Hứa Phong cùng Lâm Dục đang ngồi cùng một chỗ, trên bàn đã sắp xếp đủ loại món ăn. Tinh thần Hứa Phong vẫn không quá tốt, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng khóe môi lại giương lên, rõ ràng là đang rất vui mừng. Y dùng tay phải cầm đũa, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong bát Lâm Dục, trong đôi mắt đều lộ ra ý cười, nói: “Ca, ngươi nếm thử cái này đi.”

Thời điểm y còn gọi hắn là “Chu đại ca”, cũng cùng một thần sắc như vậy.

Hạ Đinh Châu yên tĩnh một phút chốc, sau hỏi quay sang hỏi Cẩm Thư bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra?”

Cẩm Thư biết không thể gạt được nữa, nơm nớp lo sợ nói: “Lúc công tử mới tỉnh lại, đã bắt lấy Lâm công tử gọi ca ca, ta, ta cũng không biết y bị gì…”

Trên mắt Hạ Đinh Châu không biết là mang tâm tình gì, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đem nửa cánh cửa còn lại mở ra. Hắn không khống chế tốt lực đạo trên tay, ván cửa tầng tầng đánh vào trên tường, phát ra một tiếng “Oành” trầm thấp.

Hai người trong phòng kể cả Cẩm Thư cũng đều bị làm sợ hết hồn.

Hứa Phong xoay đầu lại, vừa thấy mặt hắn, thần sắc nguyên bản còn tái nhớt sau càng trắng thêm vài phần, vươn tay kéo lấy ống tay áo của Lâm Dục, nói: “Ca, là cái tên đại ma đầu ta đã nói qua với ngươi…”

Lâm Dục ngược lại cũng nhập diễn, vỗ vỗ tay y, thuận lời nói của y: “Đừng sợ, hắn sẽ không đả thương ngươi.”

Hạ Đinh Châu thần sắc hờ hững nghe hai người nói chuyện, ánh mắt ở trên mắt Hứa Phong đảo qua một vòng, sau đó bước lên trước một bước.

Cơ thể Hứa Phong hơi cứng đờ, đúng lúc Hạ Đinh Châu tới gần, y bỗng nhiên xông lên chắn trước người Lâm Dục.

Hạ Đinh Châu dừng bước.

Hứa Phong nhìn hắn chằm chằm nói: “Đừng động vào ca ca ta.”

Hạ Đinh Châu nở nụ cười, hỏi: “Hắn là ca ca ngươi ?”

“Phải.”

Hạ Đinh Châu đến gần hơn một chút, đôi mắt thẳng tập trung nhìn y, nói: “Lặp lại lần nữa, hắn có phải hay không?”

“Vâng, ” Hứa Phong lui về phía sau, cật lực tránh né ánh mắt của hắn, nói, “Ngươi đã nói, ta trị thương tổn trên tay, thì liền để ta thấy hắn.”

“Ân, ” Hạ Đinh Châu gật gật đầu, “Ta đích xác đã nói như vậy.”

Hắn nói xong liền nhấc tay nắm chặt cằm Hứa Phong.

Hứa Phong như con mồi rơi vào trong bẫy, cả người đều run rẩy, hai tay liều mạng vặn bung tay hắn ra, kêu lên: “Đừng đụng ta…”

Hạ Đinh Châu không dùng khí lực gì, một chút liền để y tránh thoát.

Hứa Phong lập tức dời đầu đi chỗ khác nôn ra một trận. Từ đầu đến giờ không ăn được bao nhiêu, lúc này cái gì cũng phun không ra, chỉ là thâm tâm khó chịu, mồ hôi lạnh không nhanh không chậm chảy khắp cả người.

Lâm Dục vỗ vỗ lưng y thay y thuận khí, Cẩm Thư thì lại bận rộn rót nước đưa khăn cho y, chỉ có Hạ Đinh Châu đứng không nhúc nhích. Hắn cúi đầu nhìn tay của chính mình một chút, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ, đối với Cẩm Thư nói: “Đi tìm Từ thần y lại đây.”

Cẩm Thư nghe lời vội vàng rời đi

Từ thần y đến rất nhanh, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng mắng chửi: “Hai người các ngươi không thể an an ổn ổn, không bệnh không thương trải qua một ngày sao? Đến cái tết trung thu cũng không để cho người khác trải qua yên ổn, nếu có ngày nào đó ta chết, các ngươi có phải cũng không sống được phải không ?”

Sở Tích trước đó vài ngày bị Hạ Đinh Châu phái đi làm việc, Từ thần y cũng không có sợ hãi, mắng người mắng đến trôi chảy. Chờ sau khi hắn nhìn thấy Hạ Đinh Châu, lập tức một chữ cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lấy ra hòm thuốc đi đến xem bệnh cho Hứa Phong.

Hứa Phong lúc này đã lấy lại được sức, thẳng thắng la hét chính mình không có sinh bệnh, Lâm Dục khuyên vài câu, y mới vươn tay ra cho Từ thần y bắt mạch.

Đáng tiếc Từ thần y nhìn hồi lâu, nhưng là lắc đầu liên tục nói: “Trị không được, trị không được.”

Hạ Đinh Châu nói: “Có bệnh gì mà Từ thần y ngươi không thể trị ?”

“Có câu nói ‘Tâm bệnh vẫn cần
tâm dược’, cung chủ chưa từng nghe nói sao? Bệnh nào cũng có thể trị hoàn hảo, chỉ có bệnh này, dù có cho nhiều bạc hơn, tại hạ cũng không thể ra sức.”

Nói xong liền nhấc hòm thuốc muốn đi.

Hạ Đinh Châu ngăn cản hắn nói: “Từ thần y dừng chân.”

Từ thần y không nể mặt hắn, không khách khí chút nào nói: ” Y vì sao biến thành như bây giờ, cung chủ không phải rõ ràng nhất sao? Hắn bây giờ chỉ là nhận lầm người, thần trí vẫn còn tính là tỉnh táo, cung chủ nếu còn cưỡng cầu… Chẳng lẽ là muốn đem người bức đến điên ?”

Hạ Đinh Châu ánh mắt chấn động, chậm rãi rũ tay xuống, nói: “Đi đi.”

Hắn tiếp lại lên tiếng nói: “Các ngươi cũng đi ra ngoài.”

Cẩm Thư còn đang sững sờ, đã bị Lâm Dục kéo ra ngoài, trước khi đi còn đóng lại cửa phòng.

Hứa Phong thấy Lâm Dục đi rồi, liền đuổi tới nói: “Ca ca…”

Lại bị Hạ Đinh Châu kéo trở về.

Hứa Phong có vẻ cực kì sợ Hạ Đinh Châu, vội vã né qua một bên, đến góc áo cũng không cho hắn đụng đến.

Hạ Đinh Châu cũng không thèm để ý, chỉ nhìn lướt qua thức ăn trên bàn. Hắn đến không đúng lúc, Hứa Phong cùng Lâm Dục vừa mới bắt đầu ăn, có mấy món ăn đều không có động tới. Hắn liền lôi kéo Hứa Phong đến ngồi ở bên bàn, nói: “Có đói bụng không? Cùng ta tiếp tục ăn một chút đi.”

Hứa Phong đương nhiên không chịu, ngược lại còn đem đũa quăng lên người hắn.

Hạ Đinh Châu cười ha ha.

Cười xong rồi mới hỏi: “Còn nhận ra ta không?”

Hứa Phong lồng ngực chập trùng, trong mắt lại lộ ra cảm xúc hận đến thấu xương, cắn răng nói: “Hóa thành tro ta cũng nhận ra.”

“Kia ta là ai?”

Hứa Phong lên tiếng: “Cực Nhạc cung cung chủ, đại ma đầu tội ác tày trời.”

Suy nghĩ một chút liền chửi một câu: “Dâm tặc!”

Hạ Đinh Châu nhớ lại lúc ban đầu nhìn thấy Hứa Phong ở trên quan đạo, y cũng mắng hắn như thế này. Hắn hỏi: “Còn gì nữa không?”

Hứa Phong hỏi ngược lại: “Còn có cái gì?”

“Ân, không có.” Hạ Đinh Châu vươn tay che khuất đôi mắt toát ra hận ý, tưởng tượng thần sắc mỉm cười của Hứa Phong đối với Lâm Dục vừa rồi, thấp giọng nói, “Ngoài ra, không còn gì nữa.”

Hứa Phong quăng tay hắn ra. Như là cùng hắn ngốc cùng một chỗ trong phòng cũng thấy khó khăn, rất nhanh liền đứng dậy, mở cửa phòng chạy ra ngoài.

Hạ Đinh Châu lúc này cũng không ngăn y lại.

Có thể vì Lâm Dục đang chờ ở bên ngoài, nên hắn nghe thấy Hứa Phong kêu một tiếng “Ca ca”, sau đó thanh âm kia liền phiêu dạt đến nơi xa.

Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, Hạ Đinh Châu cúi xuống, đem đôi đũa Hứa Phong vừa mới ném nhặt lên, cẩn thận đặt trở lại.

Hắn bây giờ muốn cùng y ăn bữa cơm cũng không thể.

Hoặc là qua sự việc đêm Trung thu kia, lúc này gió thổi vào người hắn, có mấy phần tiêu điều, võ công Hạ Đinh Châu tốt như vậy, lại cảm giác một trận mát mẻ. Hắn hơi ngồi một phút chốc, sau cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Dục rất có chừng mực, dụ dỗ Hứa Phong ở trong sân nói chuyện, không có đi quá xa. Không biết hắn nói gì, khiến hai người cười thành một đoàn. Nhìn thấy Hạ Đinh Châu đi ra, Hứa Phong mới thu hồi ý cười, Lâm Dục thì lại kêu một tiếng: “Cung chủ.”

Hạ Đinh Châu không có lên tiếng, chỉ như vậy liếc nhìn hắn một cái.

Lâm Dục từ trước đến nay vẫn luôn hiểu ý hắn, lập tức nói: “Cung chủ yên tâm, ta sẽ chăm sóc y thật tốt.”

Hạ Đinh Châu liền chuyển mắt nhìn Hứa Phong.

Hứa Phong cúi đầu, lần thứ hai tránh né ánh mắt của hắn.

Hạ Đinh Châu khoát tay áo một cái, đơn độc rời đi.

Hắn sau khi trở về liền sinh bệnh. Không phải vì vết thương cũ tái phát, mà là bị phong hàn bình thường , trong ấn tượng, hắn qua nhiều năm chưa từng bệnh qua như vậy.

Khi còn bé sinh bệnh, mẫu thân luôn ôm hắn vào trong lòng, hát ca dỗ hắn. Đợi đến khi lớn hơn chút nữa, cha mẹ đều đã qua đời, hắn cùng đệ đệ hai người lang bạt kỳ hồ, liền không dám tiếp tục ngã bệnh. Nếu hắn ngã bệnh, ai sẽ tới chăm nom đệ đệ?

Sau đó vào Cực Nhạc cung, hắn luôn luôn phải thận trọng từng bước, không dám thư giãn một lúc nào.

Không nghĩ tới lần này, hắn bị bệnh kéo dài rất lâu. Mấy ngày liên tiếp đều mờ mịt, thuộc hạ như thường đến báo cáo tình huống của Hứa Phong, nói là Hứa Phong cùng Lâm Dục mấy ngày nay luôn như hình với bóng, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ kĩ, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.

Trong thời gian này Từ thần y cũng tới mấy lần, thời điểm nhắc đến Hứa Phong, liền cố ý nói móc hắn: ” Y không nhìn thấy mặt ngươi, bệnh cũng rất nhanh tốt hơn được một chút.”

Hạ Đinh Châu không nói một lời.

Qua hai ngày thân thể hắn đã tốt hơn, liền nghe nói phân đà bên kia xảy ra chuyện. Sở Tích sớm bị hắn phái đi xử lí người của Tần Mãnh Liệt, Liễu Nguyệt đang bị trách phạt trong phòng an tĩnh, Hạ Đinh Châu suy nghĩ một vòng, cuối cùng liền phái Lâm Dục đi.

Lâm Dục buổi sáng hôm đó mới vừa đi, chờ qua buổi trưa, Hứa Phong liền tìm tới đây.

Hạ Đinh Châu đã uống thuốc, lúc này đang nhắm mắt dựa vào trên giường nhỏ nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang tiến vào, hắn cũng không vội mà mở mắt ra, chỉ lẳng lặng chờ.

Hứa Phong vừa mới bắt đầu đi còn rất gấp gáp, khi đến càng gần, bước chân mới trì hoãn lại, chậm rãi đến đứng nghiêm trước mặt hắn.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Hạ Đinh Châu đợi một chút, sau bỗng nhiên mở mắt ra.

Hứa Phong bị hắn làm sợ đến ngẩn ra, lui về phía sau nửa bước, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hỏi: “Ca ca của ta ở đâu ?”

Hạ Đinh Châu liếc mắt nhìn y một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi là đứa trẻ ba tuổi sao ? Một khắc cũng không thể rời bỏ hắn?”

Hứa Phong bị hắn chọc tức không nhẹ, nói: “Ta chính mình tự đi tìm.”

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Hạ Đinh Châu nguyên bản còn muốn đem y kéo vào trong lồng ngực ôm một hồi, lại nhớ đến phản ứng kịch liệt ngày ấy của y, cuối cùng cũng không dám đụng vào y, chỉ đứng dậy thăm dò, kéo vạt áo người kia đem y kéo trở lại.

Hết chương 23 (1)

Bình luận về bài viết này